TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1038:

 

Uất Trì Thần và Vu Ba chậm rãi khoan thai bước ra, khi bọn họ nghe thấy giọng nói của Dạ Âu Thần, Uất Trì Thần chợt nhớ lại những câu nói vừa rồi của Tống An, mặc dù ông ta không muốn thừa nhận, nhưng những lời nói đó của Tống An thực sự đã đánh thẳng vào trái tim của ông ta.

 

Chẳng qua ông ta chỉ là một ông già yếu đuối, thời gian còn lại cũng không có bao nhiêu, hơn nữa trong đời người còn biết bao nhiêu việc xảy ra ngoài ý muốn của mình, nói không chừng có thể một ngày nào đó ông ta sẽ thẳng cẳng mà rời khỏi cái thế giới này rồi.

 

Đến lúc đó tất cả những việc mà ông ta đang ép buộc này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

 

Uất Trì Thần thậm chí còn nghĩ, nếu như Dạ Âu Thần nhớ ra tất cả mọi chuyện, đến lúc đó anh muốn làm gì thì tùy anh, chỉ cần anh vẫn còn nhận người ông ngoại như ông ta là đủ rồi.

 

Tất nhiên, những suy nghĩ này đều là vào lúc nãy Uất Trì Thần vừa mới nghĩ ra thôi, nên không có ai biết được.

 

Sau khi đến gần, Uất Trì Thần nhanh chóng nhìn thấy Dạ Âu Thần vẫn đang ôm một đứa trẻ trong lòng, trông dáng vẻ chắc cỡ chừng bốn năm tuổi, Uất Trì Thần sửng sốt một lúc, vô thức nhìn sang Vu Ba ở bên cạnh.

 

Đúng lúc Vu Ba cũng đã nhìn thấy đứa trẻ đó.

 

Chỉ là bây giờ Đậu Nành cũng đang nhéo mặt Dạ Âu Thần, cho nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy phía sau đầu của Đậu Nành, không có nhìn thấy chính diện của cậu bé.

 

Nhưng mà trong đầu của Uất Trì Thần đã nhanh chóng nảy ra một suy nghĩ.

 

Ông ta nhìn cái ót nhỏ bé đó, và khuôn mặt gần như đã biến dạng của Dạ Âu Thần nhưng anh vẫn không tức giận, ngược lại trong ánh mắt chỉ có một vẻ hiện lên đầy bất lực.

 

Chẳng lẽ…

 

Uất Trì …

 

Đây là con của Dạ Âu Thần sao?

 

Không, việc này làm sao mà có thể? Lúc đầu ông ta đã cho người đi điều tra rồi, biết rằng tuy hai người bọn họ ở bên nhau một thời gian rất dài, nhưng dường như luôn có mâu thuẫn với nhau, cứ chia tay rồi lại quay lại cứ hợp rồi lại tan, hơn nữa cũng không có con.

 

Cho nên ông ta mới trực tiếp chia tách hai người bọn họ một cách nhẫn tâm như thế.

 

Nhưng bây giờ, vô duyên vô cớ từ đâu lại xuất hiện đứa trẻ này, là ai đây?

 

Đậu Nành nhéo nhéo khuôn mặt của anh, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang dán lên lưng mình, cậu bé dừng động tác tay lại, rồi từ từ quay đầu ra đằng sau.

 

Uất Trì Thần nhận ra cậu bé đang chuẩn bị quay lưng lại, ban đầu ông ta vẫn đang suy nghĩ xem cách lý giải đó của mình có đáng tin cậy hay không, đợi lát nữa liệu ông ta có cần tìm người đi điều ra xem đứa bé này rốt cuộc có phải là…

 

Suy nghĩ này vẫn còn chưa biến mất, thì Uất Trì Thần đã nhìn thấy khuôn mặt khi quay lại của Đậu Nành.

 

Khuôn mặt đó…

 

Đồng tử của Uất Trì Thần trong phút chốc mở to ra, nhìn Đậu Nành với ánh mắt không thể tin được.

 

Trong một khoảnh khắc, ông ta nghi ngờ cặp mắt của mình có vấn đề, nếu không thì là do ông ta đã quá lo lắng cho đứa cháu trai của mình rồi, chính vì vậy nên mới nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ ở trước mặt thành dáng vẻ của Dạ Âu Thần.

 

Tuy nhiên, rõ ràng là đó khuôn mặt của một đứa con nít.

 

Mặc dù sinh ra giống y hệt như Dạ Âu Thần, nhưng cậu bé vẫn có sự ngây thơ một đứa trẻ, đôi mắt đen như gỗ mun, trong veo và sáng ngời, chúng có sự đơn thuần và sạch sẽ chỉ duy nhất xuất hiện ở trẻ con.

 

Lại nhìn sang Dạ Âu Thần, đôi mắt đó sắc bén như chim ưng, cũng đen tuyền như thế, nhưng lại không có một chút ấm áp nào.

 

“Ồ?”

 

Ánh mắt của Đậu Nành bắt gặp ánh mắt đục ngầu của Uất Trì Thần, ngay lập tức cậu bé thốt lên một tiếng, khuôn mặt đầy sự hiếu kỳ hỏi: “Ông cụ này là ai vậy?”

 

Trên thực tế, cậu bé đã biết thân phận của Uất Trì Thần từ lâu rồi.

 

Chẳng qua chỉ là nếu như thể hiện ra trước mặt người lớn thì chắc chắn sẽ khiến cho họ bất ngờ và sẽ bị giật mình quá mức mà thôi.

 

Mặc dù Tống An rất ghét Uất Trì Thần, nhưng dù sao thì bây giờ người đang đặt câu hỏi là Đậu Nành, là một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, bà ta không muốn mang dáng vẻ oán hận của mình đối với Uất Trì Thần thể hiện ra trước mặt Đậu Nành, để tránh làm gương xấu cho trẻ con.

 

Suy cho cùng, đứa trẻ bây giờ vẫn còn nhỏ, còn đang học hỏi nhiều điều, sẽ bắt chước những hành động của người lớn.

 

Bà ấy không thể oán hận Uất Trì Thần, nhưng cũng sẽ không giới thiệu ông ta cho cậu bé, vì vậy nên bà ấy dứt khoát quay mặt sang một bên.

 

Căn phòng yên lặng trong giây lát, thì nghe thấy giọng nói run rẩy của Uất Trì Thần vang lên.

 

“Cháu, cháu là…”

Bình luận

Truyện đang đọc