CHƯƠNG 514: TÔI KHÔNG PHẢI BẢO MẪU CỦA ANH
Khi đứng trước mặt cô, anh lúc nào cũng ác liệt như vậy…bây giờ anh năn nỉ cô ở lại mà vẫn hung hăng như vậy.
Anh nói ra những lời thấp kém như thế.
Không giống anh chút nào.
Là do cô sao?
Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, trong lòng như bị lửa thiêu, đôi mắt dao động đưa tay ôm lấy Dạ Âu Thần.
Mười phút sau.
Hai người cùng trở lại phòng bệnh.
Trong phòng bệnh rất ấm áp, Hàn Minh Thư đưa Dạ Âu Thần đến trước giường, sau đó xoay người muốn đi rót nước, nhưng mới vừa quay lưng đi đã bị Dạ Âu Thần kéo lại: “Em đi đâu?”
Anh sốt ruột, nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nhìn anh: “Tay của anh lạnh rồi, tôi rót cho anh một ly nước.”
“Không đi sao?”
Anh dường như không tin cô, hỏi nhiều thêm một câu.
Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không đi nữa.”
Anh đã như vậy rồi, tôi còn đi nữa, chẳng phải anh sẽ lại đi ra ngoài hứng gió lạnh sao?
Đây chỉ là lời trong lòng của Hàn Minh Thư, cô không nói ra miệng.
“Mau buông tay.” Hàn Minh Thư đẩy tay anh ra, nhưng Dạ Âu Thần lại không chịu buông tay, Hàn Minh Thư tức giận nói: “Không chịu buông có phải không, vậy anh đứng lên theo tôi đi rót nước.”
Nghe cô nói thế, Dạ Âu Thần bĩu môi, buông tay cô ra.
Sau khi được tự do, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng có thể đi rót nước, cô rót cho Dạ Âu Thần một ly nước ấm: “Uống nhanh lên, bên ngoài trời lạnh muốn chết, anh đang bị thương mà còn đi lung tung, không biết vào phòng ngồi chờ sao?”
Dạ Âu Thần tiếp nhận cái ly, uống hết mấy ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt nóng rực, cứ như một giây sau cô sẽ biến mất.
Hàn Thu Minh bị anh nhìn đến có chút khó chịu, quay mặt đi nói: “Anh lo uống nước đi.”
Anh lại cúi đầu uống nước, Hàn Minh Thư lai quay sang nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Dạ Âu Thần: “Sau này đừng dùng khổ nhục kế lừa tôi nữa, đã nói với anh là tôi không có thời gian đến đây đâu, anh tự kiếm gì ăn đi chứ, mặc dù không có người thân, nhưng dù gì anh cũng là ông chủ của tập đoàn Dạ thị mà, muốn ăn cái gì mà không được?”
“Nhưng tôi chỉ muốn em.” Dạ Âu Thần nghiêm túc nhìn cô nói.
Hàn Minh Thư: “…”
“Tôi không phải là bảo mẫu của anh, không thể hằng ngày đưa cơm cho anh.” Cô nghiêm mặt nói: “Anh hiểu chưa? Tôi không phải là bảo mẫu, lúc trước đem cơm đến cho anh là vì tôi muốn chăm sóc cho thật, nhưng…tôi không thể mỗi ngày đều làm vậy được, tôi còn có việc của mình.”
“Tôi biết.” Dạ Âu Thần gật đầu, môi mỏng mấp mấy: “Em đến là được rồi, khỏi cần đem cơm cũng được.”
Hàn Minh Thư: “Không được, tôi đâu có rãnh như vậy.”
“Vậy tôi đi tìm em.” Dạ Âu Thần nhanh chóng đáp lại.
Hàn Minh Thư không nói nên lời, chớp chớp mắt, bất lực nói: “Vậy cũng không được.”
“Tại sao chứ?” Anh nhìn cô chằm chằm, vô tội hỏi.
Hàn Minh Thư cũng nhìn anh, rất muốn hỏi anh năm đó anh đã làm chuyện gì anh còn không biết sao? Sao bây giờ anh vẫn có thể vô tư níu kéo cô như vậy?
Nhưng cô chưa kịp nói gì, thì Dạ Âu Thần sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, tay ôm bụng đau đớn rên rỉ.
“Làm sao vậy?” Hàn Minh Thư biến sắc, bước nhanh về phía Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần đưa tay che bụng, trán không ngừng toát ra mồ hi lạnh, lúc này bụng anh đau như bị dao cắt, đau đến mức không thể nói nên lời.
“Không sao hết.” Dạ Âu Thần thống khổ gượng nói với Hàn Minh Thư một câu.
Thế nhưng bộ dạng anh như thế này làm sao mà không sao được? Hàn Minh Thu nhìn vị trí tay của anh, bỗng nghĩ đến điều gì: “Có phải đến giờ anh vẫn chưa ăn cơm tối đúng không?”
Tuy vẻ sắc mặt rất khó coi nhưng Dạ Âu Thần vẫn gật đầu một cái.
Hàn Minh Thư: “…Anh đúng là đồ đần.”
Chỉ vì chờ cô, mà đến giờ vẫn chưa ăn gì, không phải đần thì là gì?
Chỉ vì chờ cô, mà không thèm bận tâm đến tính mạng của mình luôn hay sao?
Nhưng mà, dù là axit anh cũng có thể nhào đến đỡ giùm cô, huống chi chỉ là bữa cơm này.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thu không nói gì nữa, vừa đưa tay thay anh xoa dạ dày, vừa nói: “Bỏ tay ra.”
Thấy cô muốn giúp anh, Dạ Âu Thần nghe lời bỏ tay ra, bàn tay nhỏ ấm áp của Hàn Minh Thư liền áp lên dạ dày của anh, nhẹ nhàng xoa.
Khoảng cách của hai người rất gần nhau, hơi thở như muốn giao hòa với nhau. Dạ Âu Thần nhìn vẻ măt nghiêm túc của Hàn Minh Thư, dôi môi tái nhợt nở một nụ cười yếu ớt.
“Thật tốt.”
Anh cảm thán một câu.
Hàn Minh Thư ngước mắt, khó hiểu nhìn anh, thấy anh cười đầy cưng chiều, cô không khỏi nhíu mày: “Anh bị làm sao vậy? Đau thành như vậy rồi mà còn la tốt?”
“Ừ.” Tuy sắc măt trông có vẻ tát nhợt, nhưng Dạ Âu Thần không hề lộ ra vẻ thống khổ mà thay vào đó anh lại mãn nguyện gật đầu.
Hàn Minh Thư: “…”
Cô đại khái đã hiểu tại sao anh nói như vậy rồi, đúng là đồ đần.
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư không phản ứng anh nữa.
Chờ khi anh đã bớt đau, Hàn Minh Thư mới lấy điện thoại gọi giao thức ăn.
“Bây giờ qua trễ rồi, tôi về nhà làm cơm nhất định sẽ không kịp, tôi sẽ gọi cháo đến cho anh.”
Có rất nhiều cửa tiệm mở bán vào ban đêm, tiệm cháo cũng rất nhiều, Hàn Minh Thư chọn tới chọn ui mới tìm được một tiệm tương đối tốt, cô đặt một phần cháo, sau đó lại thêm một vài món ăn kèm, sau đó người bán hàng gọi đến, cô dặn họ làm cháo loãng và đừng cho quá nhiều dầu, sau khi người bán hàng đáp lời, Hàn Minh Thư mới yên tâm cúp điện thoại.
Giằng co cả buổi tối, Hàn Minh Thư thấy có chút mệt mỏi, cô ngồi xuống ghế, theo bản năng cầm ly nước bên cạnh lên uống mấy ngụm.
Lúc nhìn lên thì thấy Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm với đôi mắt rực lửa.
Đã bệnh rồi, mà anh vẫn như thế.
Hàn Minh Thư không nhịn được cắng răng nói với anh: “Anh nhìn cái gì vậy? Nằm xuống nghỉ ngơi đi, một lát cháo sẽ đến.”
Dạ Âu Thần khẽ cười, đôi mắt đen láy tràn ngập cừng chiều: “Em có biết không, em mới vừa uống ly nước của tôi đó?”
Động tác trên tay ngừng lại, Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn cái ly,lát sau mới kịp phản ứng.
Giống như là…
Lúc nảy cô dùng cái ly này rót nước cho anh, bởi vì đột nhiên anh đau bụng nên Hàn Minh Thư đã lấy cái ly đặt qua một bên, cô lại tiện tay cầm cái ly này lên uống.
Ai mà ngờ cái ly này là ly của anh, lại còn bị Dạ Âu Thần bắt được.
Hàn Minh Thư có chút mất bình tĩnh, đem cái ly để lên bàn, lạnh lùng nói: “Ai nói cái này là ly của anh? Lúc tôi rót nước đã đổi ly rồi.”
“Ha, lúc nào?” Dạ Âu Thần ung dung liếc nhìn cô.
Hàn Minh Thư cười như không cười: “Lúc tôi đang gọi điện thoại.”