Ngày hôm sau.
Bởi vì Hàn Minh Thư về nhà cho nên dường như toàn bộ nhà họ Hàn cũng trở nên náo nhiệt hơn.
"Nghe nói đêm qua cô chủ nhà chúng ta về nhà, còn mang theo một đứa bé về nữa, rất muốn nhìn một chút."
Mấy người giúp việc nữ tụ cùng một chỗ châu đầu ghé tai thảo luận.
"Bây giờ chắc còn chưa dậy nữa, tận nửa đêm hôm qua mới trở về, chắc là phải ngủ đến trưa thì chúng ta mới gặp được. Nghe nói vẻ ngoài của cô chủ rất giống với bà chủ của chúng ta hồi còn trẻ, còn khí chất kia thì lại đừng nhắc tới."
"Thật sao? Năm năm trước tôi đã từng nói với các người rồi còn gì, người trước đó khí chất không hề giống như người của nhà họ Hàn, không ngờ tôi lại thật sự đoán đúng, quả nhiên cô ta là giả."
"Giả không thành được thật, thật không thể là giả. Thời gian lâu dài lập tức sẽ nhận ra ngay, bây giờ cô chủ thật đã trở về rồi thì đương nhiên người giả kia sẽ không trốn được.
"Ôi, năm năm trước cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, sau đó đi đâu rồi?"
"Cái này cũng không rõ, nhưng loại con gái như vậy... Hẳn là cũng không có kết cục tốt đâu."
"Đừng nhắc tới người giả trước đây nữa, nhắc đến lại thấy không vui, tôi nghe nói con trai của cô chủ cũng chính là cậu chủ nhỏ của chúng ta nhìn vô cùng đáng yêu, hơn nữa còn rất đẹp trai."
"Thật sao?"
"Tự nhiên lại thấy háo hức quá!"
Mấy người xoa xoa tay, trên mặt đều tỏ ra rất hưng phấn.
Hàn Minh Thư ngủ tới gần trưa mới dậy, đêm qua thực sự quá mệt mỏi, lúc cô đứng dậy mới phát hiện ra không thấy bé Đậu Nành đâu, cô sửng sốt một chút mới nhớ tới nơi này là nhà họ Hàn, chắc là bé Đậu Nành xuống lầu trước rồi cô mới không còn sốt ruột nữa, chậm rãi đứng dậy rửa mặt xong mới xuống lầu.
Lúc chuẩn bị xuống bậc thang, quả nhiên Hàn Minh Thư nhìn thấy một người nho nhỏ đang ở dưới lầu, thằng bé bị vây ở trong đám người, cũng không biết đang nói cái gì.
Bé Đậu Nành rất được hoan nghênh, đi đâu cũng đều như thế.
Loading...
Hàn Minh Thư đối với tình huống như vậy đã tập mãi thành thói quen.
Lúc cô vừa định mở rộng bước chân đi xuống thì sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi nho nhỏ: "Minh Thư! Minh Thư Minh Thư!"
Nghe vậy, Hàn Minh Thư dừng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Tiểu Nhan đang trốn ở trong góc đang vội vã cuống cuồng nhìn cô, thấy cô quay đầu lại thì Tiểu Nhan liền vẫy vẫy tay với cô bảo cô đi qua đó.
Hàn Minh Thư liền cất bước đi tới chỗ cô.
"Sao vậy? Trốn ở đây làm gì? Cậu là ăn trộm à?"
Vẻ mặt Tiểu Nhan tràn đầy ấm ức: "Còn không phải là vì cậu!"
"Tớ làm sao?"
"Nếu đêm qua cậu đánh thức tớ dậy thì đã không xảy ra chuyện mất mặt kia rồi, bây giờ tớ... Không dám tùy tiện đi xuống lầu, tớ sợ gặp phải anh cậu."
Nghe xong, Hàn Minh Thư không nhịn được nhíu mày lại, nhớ tới đêm qua lúc cô hỏi Tiểu Nhan xảy ra chuyện gì, kết quả là cô ấy lại trực tiếp giả chết không trả lời nên cô cũng không ép hỏi.
Nhưng bây giờ cô ấy lại nói trước mặt mình, như vậy Hàn Minh Thư chắc chắn phải tra hỏi rồi.
"Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu lại luôn nói là mất mặt? Chẳng lẽ cậu đã làm gì anh tớ rồi à?"
Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức trợn to mắt lắc đầu: "Làm sao có thể chứ? Cậu nghĩ tớ thế nào vậy?"
"Hay là anh tớ làm gì cậu?"
Tiểu Nhan không thể tin nhìn cô: "Minh Thư, sao cậu có thể nói anh mình như vậy?"
Hàn Minh Thư: "..."
Cô không nói được lời nào nữa rồi, cô trực tiếp quay người chuẩn bị xuống lầu.
Tiểu Nhan lại khẩn trương bắt lấy ống tay áo của cô: "Đừng đi mà, giúp tớ một chút đi."
"Giúp cậu như thế nào?"
"Nhìn xem anh cậu có ở dưới đó không?"
"Không có."
"Thật không? Cậu không lừa tớ đấy chứ? Cậu cũng chưa thèm nhìn xuống đó mà."
"Vừa nãy tớ nhìn rồi." Hàn Minh Thư bất đắc dĩ nói.
Lúc này Tiểu Nhan mới thở phào một hơi: "Tốt rồi, vậy tớ đi xuống cùng cậu."
Thế là Tiểu Nhan đi theo sau lưng Hàn Minh Thư định đi xuống lầu cùng cô, kết quả quả là mới xuống được một nửa cầu thang, Tiểu Nhan lại nhìn thấy Hàn Đông đi vào cửa.
Hàn Đông còn chưa kịp nhìn lên thì sắc mặt Tiểu Nhan đã lập tức thay đổi, Hàn Minh Thư vẫn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Nhan đã xoay người chạy mất.
Chờ đến lúc Hàn Minh Thư quay đầu lại mới phát hiện ra Tiểu Nhan đã không còn ở sau lưng cô nữa.
Hàn Minh Thư: "..."
Có cần chạy nhanh như vậy không.
Cuối cùng Hàn Minh Thư đi một mình xuống lầu.
"Anh, đêm qua xảy ra chuyện gì thế?"
"Hả?" Ánh mắt Hàn Đông nhiễm lên sự nghi ngờ: "Chuyện gì xảy ra là chuyện gì?"
Hàn Minh Thư nghẹn ngào không nói nên lời, Tiểu Nhan nhìn thấy Hàn Đông giống như chuột nhìn thấy mèo vội vàng xoay người chạy mất, kết quả là Hàn Đông ngay cả một chút gợn sóng trên mặt cũng không có, cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Không có gì." Hàn Minh Thư cười cười, sau đó khẽ nói: "Hôm nay đi đâu vậy?"
"Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi anh dẫn em đi một chỗ."
"Được."
Cuối cùng đám người giúp việc cũng gặp được Hàn Minh Thư như ý nguyện, nhưng lúc kia các cô đã bị bé Đậu Nành thông minh đáng yêu cơ trí chinh phục mất rồi nên chỉ vây quanh thằng bé tranh nhau hỏi han, thậm chí còn muốn chụp ảnh chung.
Sau đó có mấy người chụp ảnh chung với bé Đậu Nành đã trực tiếp đăng ảnh lên để khoe khoang.
Lúc ăn cơm bé Đậu Nành mới trở lại bên cạnh Hàn Minh Thư.
"Cậu ơi, ăn cơm được chưa ạ?"
"Ừm, đã rửa tay chưa?"
"Cháu rửa rồi ạ, dì Tiểu Nhan đâu?" Bé Đậu Nành nhìn xung quanh, kết quả là không nhìn thấy Tiểu Nhan đâu nên kỳ quái hỏi một câu.
Nghe thấy tên Tiểu Nhan, lông mày Hàn Đông hơi nhăn lại, nhớ tới dáng vẻ như bị điên của cô tối qua, sau khi anh ta đi ra ngoài còn nghe thấy tiếng cô hét lên như quỷ nữa.
Cô gái này, thật là ồn ào.
"Chắc là dì Tiểu Nhan của con bận gì đó rồi." Hàn Minh Thư nghiêng người qua sửa sang lại quần áo cho bé Đậu Nành, mỉm cười nói: "Nếu không con đi gọi dì ấy đi?"
"Vâng ạ." Bé Đậu Nành nhanh nhẹn nhảy xuống cái ghế, sau đó nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Kết quả không bao lâu sau đã trở về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra có chút buồn bực: "Dì Tiểu Nhan nói dì ấy không khỏe nên không xuống ăn cơm cùng chúng ta được."
Hàn Minh Thư mỉm cười một cái, quả nhiên con nhóc này...
"Không sao, chúng ta ăn trước, lát nữa ăn cơm xong lại bảo người giúp việc mang chút đồ ăn lên cho Tiểu Nhan sau."
"Được."
Bệnh viện nhân dân Mạc Thành.
Tống Thiến không ngờ hôm qua mới tiễn Dạ Âu Thần khỏi Tô Thị mà bây giờ bà ta lại phải ngồi xe suốt đêm để chạy về Mạc Thành, hơn nữa còn là đi thẳng đến bệnh viện.
"Cháu nói xem đã xảy ra chuyện gì? Lúc đi về dì đã nói là cháu lái xe phải chú ý an toàn rồi cơ mà?"
Tống Thiến hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần đang nằm ở trên giường bệnh một chút, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng nói: "Kết quả thì tốt rồi, hơn nửa đêm lại xảy ra tai nạn ở Mạc Thành! Có phải cháu không thèm để lời nói của dì vào tai đúng không?"
Dạ Âu Thần nghe những lời này nhưng lại không có phản ứng gì.
Anh buông thõng tầm mắt, trong đôi mắt đen huyền kia không biết đang suy nghĩ gì.
"Dì đang nói chuyện với cháu đấy, cháu cũng không thèm đáp lại một tiếng nào!"
"Dì."
Dạ Âu Thần đột nhiên khẽ mở miệng.
Tống Thiến nheo mắt lại: "Hả?"
"Hình như cháu nhìn thấy cô ấy."
Hô hấp của Tống Thiến cứng lại: "Ai?"