TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1687:

 

Dù sao nếu như cậu ta không đồng ý thì cô ấy lại chuyển ngược về thôi?

 

Tiêu Túc ở bên này vừa mới họp xong một cái hội nghị video, gần đây công việc thực sự quá nhiều, cậu Dạ ném hết công việc ở công ty cho cậu ta, còn cho cậu ta thăng chức, bây giờ Tiêu Túc ở trong công ty có thể nói là hô phong hoán vu.

 

Nhưng đối với cậu ta mà nói, cậu ta tình nguyện làm một người trợ lý nhỏ.

 

Không đúng, nghề nghiệp trợ lý của cậu Dạ cũng rất là thảm, giống như cho dù là nghề nghiệp gì, chỉ cần có liên quan đến cậu Dạ thì đều phải chịu sự nghiền ép vô tận.

 

Haiz, trong lòng Tiêu Túc thở dài một cái, chuẩn bị nâng ly cà phê nhấp một ngụm thì phát hiện trong điện thoại di động của cậu ta có mấy cuộc gọi nhớ, còn có cả mấy tin nhắn Facebook chưa đọc.

 

Giang Tiểu Bạch? Cô ấy tìm cậu ta có chuyện gì?

 

“Bao giờ anh tan làm vầy? Bây giờ tôi chuẩn bị nấu cơm có phải sớm quá không?

 

“Ai da, vẫn không trả lời, chẳng nhẽ vẫn còn đang bận? Vậy anh xong việc nhớ trả lời tin nhắn đấy nhá: ‘Đến giờ này rồi mà anh vẫn chưa trả lời, vậy thì tôi nấu cơm trước, anh nhớ về sớm một chút!”

 

Đằng sau mấy tin nhắn này là một loạt các nhãn dán rất là dễ thương, là một con mèo mập, rất giống Giang Tiểu Bạch.

 

Trên đầu con mèo mập có buộc một chiếc khăn màu đỏ, trên khăn viết mấy chữ: “Cố gắng kiếm hơn ba trăm năm mươi triệu!”

 

Cô nhóc này…

 

Tiêu Túc không nhịn được khẽ nở một nụ cười mà ngay cả cậu ta cũng không phát hiện, sau đó nhăn tin trả lời lại.

 

“Vừa xong việc, giờ về đây”

 

Sau đó cậu ta cất điện thoại, đứng dậy cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi đi ra ngoài.

 

Lúc về đến nhà, Tiêu Túc vốn định lấy chìa khóa ra mở cửa, nhưng nghĩ lại có người đang ở trong nhà, thế nên cậu ta bèn đổi thành nhấn chuông cửa.

 

Tiếng chuông vang lên mấy lần thì cửa được mở ra.

 

Giang Tiểu Bạch mặc một bộ quần áo ở nhà có hình một chú gấu trắng lớn, mái tóc dài của cô ấy được buộc thành đuôi ngựa, trên đầu còn đeo một cái băng đô hình hoạt hình, dáng vẻ rất nhàn nhã.

 

Vừa nhìn thấy Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch lập tức nở cười: “Anh về rồi à? Nhanh vậy? Tôi thấy anh nhắn tin lại hai mươi phút trước, xem ra chỗ 1”

 

anh làm việc cũng không xa nhà lắm nhỉ Nói xong, không đợi Tiêu Túc đáp lời, Giang Tiểu Bạch giơ tay kéo cậu ta vào nhà, sau đó đóng rầm cửa lại, toàn bộ quá trình như một con đàn ông.

 

“Lần đầu nên tôi cũng không biết khẩu vị của anh như thế nào, nên nấu mỗi kiểu một ít, nếu ngon thì anh ăn nhiều vào, còn không thì ăn ít, đừng lãng phí, để tôi gói lại là được”

 

Những suy nghĩ linh tinh của cô ấy cứ văng vẳng bên tai Tiêu Túc, cậu ta thấy cô ấy còn đi dép lê hình hoạt hình, lúc đi còn phát ra tiếng loẹt quẹt loẹt quẹt, hình như cô ấy rất thích những thứ đáng yêu, toàn là hình hoạt hình, trông rất có sức sống.

 

Không biết tại sao Tiêu Túc lại có cảm giác như chồng về nhà và cô vợ nhỏ ra đón.

 

Nhưng cậu ta lập tức quảng cái suy nghĩ này đi, cậu ta nghĩ lung tung cái gì vậy chứ, trong lòng cậu ta đã có người khác rồi, cậu ta và cô ấy chỉ là bạn bè mà thôi.

 

Tiêu Túc đặt áo khoác xuống, lúc nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn, cậu ta kinh ngạc hỏi: “Cô tự làm mấy món này hết à?”

 

Giang Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta thì đoán được cậu ta rất ngạc nhiên, bắt chéo hai tay sau lưng: “Sao hả? Tôi giỏi lắm đúng không, không cần hâm mộ chị đây quá đâu, chị cậu giỏi thế đấy!”

 

“Chị?” Tiêu Túc nhíu mày liếc nhìn cô ấy.

 

Giang Tiểu Bạch lập tức đổi giọng: “Tôi nói lung tung thôi! Ăn cơm nhỉ? Để tôi xới cơm cho anh!”

 

Tiêu Túc ừ một tiếng rồi nói: “Để tôi tự làm”

 

Sau đó giơ tay định cầm lấy bát cơm, một tiếng bốp vang lên, Giang Tiểu Bạch đột nhiên đập một cái vào mu bàn tay cậu ta.

 

Tiêu Túc sững sờ, ngay sau đó bèn nghe thấy tiếng trách mắng của Giang Tiểu Bạch: “Anh làm cái gì vậy hả? Ăn cơm mà không rửa tay à? Làm việc cả ngày rồi, tùy tiện thì cũng đừng tùy tiện tới mức đấy chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc