Anh… Anh đã thật sự nhìn thấy!
Lần này thật là quá mất mặt rồi.
“Anh cảm thấy tôi ngây thơ như vậy sao còn cảm thấy tôi quyến rũ anh? Xuống mau.” Thẩm Cửu đẩy cơ thể nặng nề của anh, cô chợt nhớ tới tư thế nhảy lên vừa rồi của anh rõ ràng là cực kì thành thạo.
Vậy trước kia anh..
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu trừng to mắt nhìn anh đang đè ở trên người cô.
“Rõ ràng là anh có thể tự nhảy lên trên giường, vậy mà vì sao trước kia anh…”
Đáy mắt Dạ Âu Thần hiện đầy vẻ trêu tức: “Làm sao? Tôi có thể tự nhảy lên giường, vậy không phải tôi sẽ tốn sức sao?”
Nói cũng đúng, anh có thể tự nhảy lên nhưng vẫn có thể trêu đùa cô nói anh không lên được.
Nhưng động tác của anh cũng quá thành thạo rồi? Hoàn toàn không giống như một người bị liệt có thể làm ra được?
Thẩm Cửu bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt hướng xuống nhìn chằm chằm vào chân anh.
“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi bị liệt nhiều năm như vậy mà ngay cả chuyện này cũng không học được sao?”
Thẩm Cửu sững sờ, cảm thấy lời anh nói hình như cũng rất có đạo lý, người bị liệt lâu chắc chắn có thể học được một số kỹ năng, cô cũng không nên nghi ngờ anh như vậy.
Bởi vì chuyện chân của anh cho nên Thẩm Cửu đã hoàn toàn quên mất tình cảnh bây giờ của mình nguy hiểm cỡ nào, chờ tới lúc cô nghĩ rõ ràng được chuyện này rồi mới phát hiện ra Dạ Âu Thần vẫn còn đang ở trên người cô.
“Dạ Âu Thần, anh thả tôi ra, tôi muốn xuống.” Cô muốn đẩy anh ra nhưng Dạ Âu Thần lại nhếch môi lên nói: “Đã lên rồi thì sẽ không xuống được nữa đâu, ngoan ngoãn ngủ ở đây đi, nếu cô dám có ý nghĩ khác thì tôi cũng không ngại tiếp tục làm chuyện đêm qua tôi chưa kịp hoàn thành đâu đấy.”
Nói xong lời cuối cùng, thậm chí môi mỏng của Dạ Âu Thần còn chuyển tới bên tai của cô, cắn một cái lên vành tai phấn nộn của cô.
“Cô cũng biết rồi đấy, tôi cũng không phải loại chính nhân quân tử gì.”
Hơi thở nóng ấm khiến Thẩm Cửu run lên, cô vô thức rụt cổ lại, đương nhiên hiểu rõ ý tứ của anh.
Đêm qua cô vẫn còn nhớ, hơn nữa còn nhớ rất rõ nên đương nhiên cô biết chuyện phía sau mà anh nhắc tới kia.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu không tiếp tục nói cái gì.
Dạ Âu Thần trở mình, nằm xuống bên cạnh cô, vừa hay đối mặt với cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, hai người nằm mặt đối mặt, hơi thở ra cũng quấn chung một chỗ khiến bầu không khí vốn đã rất mập mờ lại tăng mấy phần mê hoặc.
Thẩm Cửu chớp chớp mắt, nhịp tim tăng nhanh hơn, sau đó cô động động tay chân muốn lặng lẽ quay người đi nhưng kết quả lại bởi vì không khống chế tốt lực, cộng thêm khoảng cách của hai người quá gần, cô vừa khẽ động một cái đã hôn lên, bờ môi chạm phải cánh môi mỏng của Dạ Âu Thần.
Hô hấp ngừng lại…
Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, hô hấp cũng ngừng lại, cô… Đang làm cái gì vậy?
Sửng sốt trọn vẹn năm giây, Thẩm Cửu mới phản ứng lại được, ánh mắt bối rối định lui ra phía sau.
Nhưng lúc cô lui về phía sau Dạ Âu Thần vẫn luôn bất động lại đột nhiên đưa tay đè xuống sau gáy cô, nghiêng người đảo khách thành chủ hôn cô.
Thẩm Cửu cả kinh đưa tay ngăn ở giữa hai người, trừng to mắt nhìn Dạ Âu Thần.
Tiếng nói trầm thấp phát ra từ giữa răng môi của hai người.
“Đây chính là do cô chủ động.”
“Tôi…”
Reng reng reng…
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên, cắt đứt lửa nóng của hai người.
Thẩm Cửu bỗng nhiên tỉnh táo lại mới phát hiện ra mình và Dạ Âu Thần đã quấy lấy hôn nhau, cô kinh ngạc muốn né ra nhưng hình như Dạ Âu Thần lại không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại vậy.
“Dạ Âu Thần…” Thẩm Cửu sợ hãi tránh khỏi anh.
“Anh, điện thoại di động của anh kêu!”
Dạ Âu Thần vẫn không quan tâm như cũ.
Thẩm Cửu hơi mất bình tĩnh: “Dạ Âu Thần!”
“Kệ nó.” Anh thấp giọng nói.
Sau khi Dạ Âu Thần vứt xuống một câu nói kia cũng không buồn quan tâm tới cô nữa, Thẩm Cửu cuống lên nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Thẩm Cửu chỉ có thể nói: “Điện thoại di động của anh cứ kêu mãi như vậy, nhỡ có chuyện gì gấp thì sao?”
Cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa rồi ý loạn tình mê nên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Điện thoại vẫn cứ vang lên không ngừng, giống như thật sự có chuyện khẩn cấp.
Cuối cùng Dạ Âu Thần không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng dậy, sau đó cầm lấy điện thoại, sắc mặt âm trầm nghe.
“Dạ thiếu, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Dạ Âu Thần liếc nhìn Thẩm Cửu một chút, mím môi lạnh lùng nói: “Tốt nhất cậu nên cầu nguyện thật sự là chuyện lớn đi, nếu không…”
Anh còn chưa nói xong, Thẩm Cửu đã nhìn thấy Dạ Âu Thần hoàn toàn đổi sắc mặt, sau đó nguy hiểm híp mắt lại: “Thật chứ?”
Sau đó Dạ Âu Thần cúp điện thoại, anh vịn tay giống như muốn xuống giường, sau đó ý thức được cái gì, anh quay đầu lại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào Thẩm Cửu, đột nhiên giữ cằm của cô cúi đầu hôn mạnh một cái lên bờ môi của cô?: “Chờ tôi trở về.”
Sau đó kéo chăn mền bên cạnh đắp lên cho cô.
Thẩm Cửu sững sờ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Đợi tới lúc cô kịp phản ứng lại thì Dạ Âu Thần đã rời khỏi phòng, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương nam tính mãnh liệt trên người anh, còn cô nằm trong chăn nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra.
Có lẽ là Lang An gọi điện thoại cho anh, giống như là có chuyện gấp gì đó.
Nếu không… Sao Dạ Âu Thần lại đột nhiên thay đổi sắc mặt sau đó rời đi như thế chứ?
Thẩm Cửu rất tò mò, phỏng đoán có phải liên quan tới người mà Dạ Âu Thần vẫn luôn muốn tìm kia hay không? Hình như anh vẫn luôn đi tìm một người, nhưng người đó như thế nào thì Thẩm Cửu lại không thể nào biết được.
Trở mình, Thẩm Cửu nghĩ đến người anh tìm có thể là phụ nữ, trong lòng… Cảm thấy rất khó chịu.
Cho tới nay, Dạ Âu Thần vẫn luôn lạnh lùng, cũng không thèm để ý tới sống chết của người khác, đối với những người phụ nữ khác cũng đều tỏ ra thờ ơ, người phụ nữ có thể khiến cho anh gấp gáp như vậy chắc là một người rất quan trọng rồi.
Thẩm Cửu vô thức siết chặt chăn trong tay, phát hiện ra ngọn lửa ghen tuông từ bụng dưới bùng cháy lên, gần như thiêu đốt hết người cô không còn lại gì.
Ghen tuông…
Vì sao? Thẩm Cửu, cô cho rằng cô có tư cách có được loại cảm xúc này sao?
Anh ấy chỉ đang tìm kiếm người mà anh ấy cho rằng quan trọng mà thôi, còn cô… Chẳng là cái gì hết.