CHƯƠNG 522: NGƯỜI ĐI NHÀ TRỐNG
Mấy ngày gần đây, Hàn Minh Thư đã sống rất vui vẻ.
Bởi vì, từ buổi tối hôm đó, Dạ Âu Thần. không còn gửi tin nhắn quấn lấy cô đi tới bệnh viện nữa, tài khoản của anh vẫn nằm im lặng như chưa từng xuất hiện vậy.
Có đôi khi, Hàn Minh Thư cảm thấy điện thoại di động của mình như nợ phí, hoặc như đường dây mạng trong nhà đã hư rồi, nếu không…điện thoại của cô sao không nhận được tin nhắn của Dạ Âu Thần.
Thế nhưng vẫn như thế, ngoại trừ không có nhận được tin nhắn cho anh ra thì những tin nhắn khác nhắn cho cô vẫn nhận được bình thường.
Bao gồm trong điện thoại.
Cho điều này cho thấy điện thoại của cô không nợ phí, đường dây mạng trong nhà cô cũng không bị hỏng.
Mà Dạ Âu Thần rõ ràng là không có liên hệ với cô nữa.
Trong lòng cô suy nghĩ, Có lẽ…..anh đã thấy chán rồi, cảm thấy mỗi ngày gửi tin nhắn xin cô đi tới bệnh viện cũng không có ý nghĩ gì. Dù sao đều không phải mỗi người dây dưa không dứt rồi đứng yên chờ bạn cả, cho nên bây giờ anh đã trở lại quỹ đạo của mình mà thôi.
Như vậy tốt rồi.
Mỗi người đều có cuộc sống của chính họ.
Chỉ là chẳng qua… Trong lòng cô tại sao lại có cảm giác trống vắng thế này.
Hàn Minh Thư đảo mắt về phía sô pha, siết chặt điện thoại trong tay.
Trong đầu lại xuất hiện sự chênh lệch khiến cho Hàn Minh Thư cảm thấy chán ghét bản thân.
Mấy ngày nay người vẫn luôn từ chối chính là cô, cô cũng vẫn muốn chặt đứt hoàn toàn qua lại với anh, sau đó không bao giờ muốn liên hệ nữa, bây giờ anh thật sự không liên lạc với mình nữa, vì sao trong lòng của cô lại cảm thấy trống vắng như thế?
Hình như có thứ gì đó bị lấy đi mất.
Có thể, là thói quen?
Bởi vì từ lúc gặp anh, anh vẫn luôn xuất hiện trong sinh mạng của cô, chiếm hết cuộc sống mấy ngày gần đây của cô.
Con người sẽ xuất hiện thói quen.
Cô quen với sự tồn tại cả anh, tiếp tục như vậy… Cô chỉ cần quen với cuộc sống không có sự tồn tại của anh là có thể rồi.
Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư lập tức tỉnh táo lại, trong lòng cũng suy nghĩ rõ ràng rồi.
Cứ tiếp tục như vậy đi.
Ăn cơm tối xong, Hàn Minh Thư nằm ở nhà, mang lứa mèo con và mèo mẹ về trong tổ của chúng vẫn ở.
Ngày đó Tiểu Nhan Bé Đậu Nành mang chúng đến tiệm thú cưng tiêu độc khử trùng, lại mua một cái lồng sắt nhỏ cho đám mèo con mang về.
Mấy bé mèo con được mèo mẹ bảo hộ rất tốt, về nhà được một tuần, nhóc nào nhóc đó đều béo tròn dễ thương.
Có lẽ là bởi vì về được nhà rồi, cho nên mèo mẹ rất gần gũi các cô, cũng bằng lòng cho các cô chạm vào đám mèo con.
Mỗi lần đút sữa, nó sẽ một mình chạy lên sân thượng phơi nắng lăn vài vòng, lười biếng nằm ở chỗ nào đó híp mắt lại, trông có vẻ rất thích thú.
Đám mèo con kêu meo meo chạy tới chạy lui trên thảm, bởi vì còn chưa đủ tháng, cho nên khi đi chân trước đạp vào chân sau, lảo đảo loạng choạng, thế như vẫn rất quật cường, ngã sấp xuống rồi lại đứng lên đi vài bước.
Nếu như nhìn thấy người ở trước mặt, chúng còn có thể vẫn luôn đi theo bạn.
Nói chung, lúc có một đám mèo con này, Hàn Minh Thư suy nghĩ… Mỗi lần cô bước vào nhà sẽ phải đặc biệt cẩn thận.
Bởi vì… Mấy bé mèo con nho nhỏ này, chạy rất nhanh, chỉ sợ bất cẩn giẫm trúng chúng nó.
“Meo meo..” Tâm trạng của Hàn Minh Thư sa sút nằm trong trên sô pha, đột nhiên một tiếng mèo kêu meo meo tức giận ngay bên chân chân cô, cô giật mình nhìn lại, mới phát hiện mèo con đã chạy ra khỏi tổ mèo, lúc này đang đứng dưới chân cô, mở †o hai mắt đen như mực, tò mò nhìn chằm chằm cô.
Hàn Minh Thư nhìn nó một hồi, bỗng nhiên cúi người vươn tay ôm mèo con đặt vào trong lòng của mình.
Ba ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, Hàn Minh Thư nói: “Mày nói xem…Bây giờ anh ấy đang làm gì?”
“Tao… Có nên đến bệnh viện thăm anh ấy không nhỉ? Cũng không biết vết thương của anh ấy thế nào rồi”
“Mẹ, vết thương của ai thế nào rồi?” Bé Đậu Nành từ trên lầu chạy xuống vừa đúng lúc nghe được câu nói, cho nên mới hỏi lại một câu.
Hàn Minh Thư thoáng chốc giật mình sực tỉnh, gương mặt biến sắc.
“Không có gì đây, con nghe lầm rồi”
Bé Đậu Nành tò mò mở to hai mắt: “Phải không? Thế nhưng Bé Đậu Nành vừa rồi rõ ràng nghe thấy..”
“Trước đó mèo mẹ bị thương ở đùi, mẹ đang hỏi nó, nếu không con nghĩ vì sao mẹ ôm mèo con nói những lời này chứ?”
Hàn Minh Thư cười tủm tỉm giải thích.
Tuy rằng cô không muốn nói dối với Bé Đậu Nành, thế nhưng lúc này không thể nói với thằng bé, bản thân đang nói về Dạ Âu Thần được? Đến lúc đó thằng bé bắt lấy trọng tâm câu chuyện xin cô kiếm ba cho mình.
Nói đến chuyện kiếm ba, Hàn Minh Thư mới ý thức được bản thân coi trọng vấn đề này.
Quả thật cô không thế vẫn cứ sống một mình như thế mãi, cho dù cô có thể chịu đựng sự cô đơn trong những năm tháng dài đằng đẳng, thế nhưng Bé Đậu Nành cũng chỉ là một đứa bé, thằng bé cần một gia đình hoàn chỉnh, mới có thể lớn lên như những đứa trẻ khác.
Nghĩ tới đây, trong lòng của Hàn Minh Thư đã chậm rãi hạ quyết tâm.
Bé Đậu Nành cùng cô ngồi trên sô pha một hồi, mèo con đã ngồi ngẩn trong người lòng cô đủ rồi, vì thế Hàn Minh Thư thả nó xuống đất, Bé Đậu Nành theo đó cũng đi chơi rồi.
Chờ bọn chúng đi rồi, Hàn Minh Thư mới phát hiện toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mà cô vừa rồi trong sự vô thức đã nói những lời như vậy.
Cô bất giác nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thật đau đớn, Hàn Minh Thư mới buông tay ra.
Nếu như nói là lo lắng, vậy bây giờ cô đến bệnh viện thăm? Lại mua thêm chút trái cây cho anh nữa? Dù sao cũng…bây giờ thời gian còn sớm, cô chỉ nhìn qua một chút thôi, nhìn thoáng qua rồi trở về.
Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư đã bắt đầu hành động.
Cô đứng dậy mặc áo khoác, sau đó mang theo túi xách của mình ra cửa rồi xuống lầu.
Đi đến cửa hàng trái cây gần đó chọn, cuối cùng Hàn Minh Thư xách một bịch trái cây đi ra khỏi cửa hàng, sau đó ngồi Taxi đi đến bệnh viện.
Vốn ban đầu tất cả đều rất tốt đẹp, thế nhưng khi cô đến cửa bệnh viện, Hàn Minh Thư lại bỗng nhiên chùn bước rồi.
Rõ ràng đã nói rõ với anh là đoạn tuyệt qua lại rồi mà, thế nhưng bây giờ cô đến nơi này để làm gì?
Con chạy đến thăm anh nữa?
Có phải sẽ khiến cho anh nghĩ… bản thân căn bản là lạt mềm buộc chặt sao?
Quên đi, thôi mặc kệ vậy.
Dù sao cô cũng đã đến rồi, vào xem một chút cũng không sao.
Cái khác đến lúc đó rồi tính.
Hàn Minh Thư mang theo một bịch trái cây đi tới phòng bệnh quen thuộc.
Cô đứng ở ngoài phòng bệnh hít một hơi sâu, sau đó đẩy cửa bước vào.
Sau khi đẩy cửa bước vào, Hàn Minh Thư ngẩn ngây cả người, đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn vào bên trong.
Trong phòng bệnh văng tanh, vỏ chăn của giường bệnh cũng đã tháo xuống rồi, thay cái mới rồi, sắp xếp gọn gàng, không còn thấy bóng dáng có người ở đây?
Trong nháy mắt, Hàn Minh Thư cho răng bản thân đi nhầm phòng bệnh rồi, vì thế bước ra ngoài nhìn, thế nhưng phát hiện không có sai mà.
Đúng lúc có y tá bước ngang qua cô, Hàn Minh Thư ngăn cô ấy lại.
“Thật xin lỗi, làm phiền một chút, xin hỏi người ở trong phòng bệnh này.
*Ý, cô không phải là người chăm sóc anh ta trước kia sao? Sao anh ta xuất hiện rồi cô cũng không biết sao?”
“Xuất, xuất viện rồi?” Hàn Minh Thư có hơi vô cùng kinh ngạc, nhanh như vậy mà anh đã xuất hiện rồi sao?
“Đúng vậy, chính là hôm nay vừa mới xuất viện đó, phòng bệnh chúng tôi vừa mới dọn dẹp xong đấy”
“Như vậy à, cảm ơn.”
Lúc y tá đi rồi, Hàn Minh Thư vẫn còn đứng đờ ở đó.
Lát sau, cô cúi đầu nhìn bịch trái cây trong tay mình, bất đắc dĩ mỉm cười.