TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 649: BỊ ANH TA MÊ HOẶC RÒI SAO?

“Nói thật, khi kết hôn nhớ phải gửi thiếp mời cho nhà Đoan Mộc chúng tôi, tôi sẽ dẫn theo em gái này đi đến chỗ tổ chức hôn lễ chọn hôn phu đẹp trai gấp trăm lần anh. Nhưng anh sẽ không vì là hôn lễ của mình, cho nên không cho phép trong hôn lễ xuất hiện người đẹp trai hơn anh chứ?”

Nói đến đây, Đoan Mộc Trạch còn nâng cằm lên làm ra vẻ suy nghĩ.

Nghe vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy hơi sửng sốt, người đàn ông vô cùng đẹp trai nhưng lại không hề có vẻ nữ tính nào trước mắt này lại có thể là anh trai của Đoan Mộc Tuyết ư?

Hai người…

Dáng vẻ hình như không hề giống nhau.

Dù Đoan Mộc Tuyết cũng là người đẹp, nhưng khí chát lại không hề giống Đoan Mộc Trạch, dù là hình dáng ngũ quan hay là thần vận ở giữa lông mày đều hoàn toàn không giống.

Nghe Đoan Mộc Trạch nói vậy, Đoan Mộc Tuyết chợt thấy lo lắng, kéo ống tay áo anh ta.

“Anh Hai, anh nói gì thế? Ai muốn đi tham gia tiệc cưới của anh ta? Ai muốn đi tiệc cưới chọn đàn ông? Đoan Mộc Trạch, anh xem em gái anh là người nào chứ?”

Vẻ mặt Đoan Mộc Trạch bỉ ổi, cười tủm tỉm: “Không phải em vì gương mặt này mà coi trọng người đàn ông này sao? Bây giờ người ta cũng sắp kết hôn rồi mà em vẫn còn bám dính lấy nên anh sẽ dẫn em đi tìm một người đẹp trai hơn về nhà mà.”

Đoan Mộc Tuyết: “…”

Cô ta muốn khoe mẽ trước mặt tình địch, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại bị Đoan Mộc Trạch làm cho. mắt hết mặt mũi.

“Ai nói em là vì gương mặt này mà coi trọng anh ta chứ? Anh chẳng hiểu gì cả.”

Nói xong, Đoan Mộc Tuyết tức giận trừng mắt với Hàn Minh Thư một chút, sau đó quay đầu bỏ đi.

“Đừng gửi thiếp mời cho nhà Đoan Mộc, tôi chắc chắn sẽ không tham gia hôn lễ của hai người.”

Khóe miệng Hàn Minh Thư giật một cái, phun ra máy chữ.

“Xin cứ tự nhiên.”

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh như băng nhìn cô ta: “Như cô mong muốn.”

Đoan Mộc Tuyết tức giận bỏ đi, khi tới cửa đám người phục vụ vội đỡ lấy cô ta: “Cô Đoan Mộc, cô không sao chứ?”

Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo như một con Khổng Tước, đám người phục vụ vội đi theo.

Sau khi đi được mấy bước, Đoan Mộc Tuyết đột nhiên vẫy tay: “Mau tới dìu tôi, tôi tức đến mức sắp không đứng vững rồi.”

“Cô Đoan Mộc Tuyết!” Máy người phục vụ hò nhau tiến lên, vội đỡ lấy cô ta.

“Tức chết cô đây rồi, thật vất vả mới coi trọng một người đàn ông, tại sao lại bị người ta chiếm mắt rồi? Trước đó là ai trong các người nói với tôi Dạ Âu Thần vẫn độc thân? Tại sao bên cạnh anh ta lại đột nhiên xuất hiện một đối tượng kết hôn, làm hại cô đây mắt hết mặt mũi.”

Đám người giúp việc cúi đầu, tiếng nhỏ như tiếng muỗi.

“Chắc, chắc là tin tức bị sai, cô Đoan Mộc, sau này trở về chúng ta lập tức đánh chết kẻ đưa tin sai kia.”

“Đúng, nhất định đánh chết!”

“Được rồi, trước dìu tôi trở về đã, tôi muốn đi điều chỉnh tâm tình một chút, rồi mới quyết định.”

Lúc đầu, Đoan Mộc Tuyết tưởng chỉ là một người phụ nữ theo đuổi Dạ Âu Thần, cô ta có thể tranh giành, dù sao với thân phận cô chủ Đoan Mộc và giá trị nhan sắc của cô ta thì không có người đàn ông nào là không theo đuổi được.

Thế nhưng bây giờ, khi nghe thấy anh sắp kết hôn, phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Tuyết chính là mình sắp không có cơ hội theo đuổi anh rồi.

Thế nhưng cô ta nhanh chóng cảm thấy xấu hổ.

Người ta cũng sắp kết hôn, cô ta sao còn cứ bám dính lấy người ta chứ? Còn nói với vợ chưa cưới của người ta những lời chua ngoa kia chứ, vừa nghĩ tới Hàn Minh Thư là lấy thân phận vợ chưa cưới nói chuyện với mình, Đoan Mộc. Tuyết đã cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Quá ngu ngốc rồi.

“Em gái tôi bị chọc tức mà đi rồi, hai người thật là có bản lĩnh, vậy tôi cũng đi trước.” Rốt cục Đoan Mộc Trạch không còn ngồi Ì ở trên ghế sô pha nữa, mà một tay đút túi đứng lên: “Dạ Âu Thân, tháng sau nhớ gửi thiếp mời cho tôi, em gái tôi không cần, nhưng mà tôi cần.”

Đôi mắt hồ ly của anh ta dừng trên mặt Hàn Minh Thư, cười hì hì mở miệng.

“Không biết bà Dạ tương lai còn có chị em gái hay không?”

Khóe miệng Hàn Minh Thư giật một cái, chưa kịp trả lời anh ta, đã nghe thấy Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng: “Không có quan hệ gì với cậu, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, có thể cút rồi.”

“Mẹ kiếp.” Đoan Mộc Trạch nguyền rủa một câu: “Anh thật là vô tình, sáng sớm tôi đây đã chạy tới giúp anh, hiện em gái tôi đi rồi, anh lại trở mặt vô tình à?”

Dạ Âu Thần nhíu mày, tái mặt nhìn người đàn ông nhìn như Nhị lang thần trước mắt này.

Trước đó, khi ký hợp đồng, anh chỉ gặp mặt Đoan Mộc Trạch mấy lần, người đàn ông trước mặt này dù có vẻ cợt nhả, nhưng Dạ Âu Thân lại biết anh ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Gia tộc Đoan Mộc lớn như vậy mà cũng bị anh ta nắm chặt trong tay, trên dưới đồng lòng, quản lý ngay ngắn không lộn xộn.

Có lẽ, bề ngoài phóng đãng không bị trói buộc là anh ta dùng đề lòe người khác mà thôi.

Nghĩ vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần chợt trở nên lạnh lùng, như mũi tên bắn về phía Đoan Mộc Trạch.

“Được, tôi còn thực sự sợ ánh mắt này, dù sao em gái tôi đã đi rồi, tôi cũng không còn chuyện gì, tôi cũng đi thôi. Bà Dạ tương lai, nếu có chị em gái thì nhớ giới thiệu cho tôi nhé.”

Dứt lời, Đoan Mộc Trạch nháy mắt đầy quyền rũ với cô.

Hàn Minh Thư: “…”

Người này thật là… Khóe miệng cô không kìm được nhếch lên.

Đềm cần thận thì hôm nay là ngày cô có lần co giật khóe miệng nhiều nhát.

Sau khi Đoan Mộc Trạch đi rồi, Hàn Minh Thư còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đến khi thắt lưng truyền đến đau đớn cô mới hồi phục tinh thần.

Nhìn Dạ Âu Thần kéo mình ôm vào trong ngực, Hàn Minh Thư nhướng hàng lông mày thanh tú.

“Anh dùng sức như thế làm gì? Đau quá.”

Cô đưa tay, muốn đầy bàn tay to đang chụp bên hông mình của Dạ Âu Thần ra.

Nhưng Dạ Âu Thần càng nhíu chặt mày, không chỉ không buông ra, mà lật một tay khác bóp tới.

“Em đang nghĩ gì?”

Giọng anh khàn khàn, mang theo ghen tuông nồng nặc, khó chịu hỏi: “Mắt hồn như thế, bị anh ta mê hoặc rồi sao?”

Hàn Minh Thư sửng sốt mấy giây mới hỏi phục tinh thần, dở khóc dở cười nhìn gương mặt đẹp trai trước mắt.

“Dạ Âu Thần, anh không tự tin vào bản thân như thế sao?”

“Ừm?”

“Anh còn đang ở trước mặt em, em còn có. thể bị người đàn ông khác mê hoặc ư?”

Đột nhiên được khen khiến Dạ Âu Thần ngơ ngác. Dứt lời, Hàn Minh Thư cũng dừng lại, suýt nữa cắn vào đầu lưỡi mình.

Sao cô lại khen anh chứ? Như vậy sẽ khiến anh lâng lâng nhỉ?

Hàn Minh Thư vừa định nói gì để xoa dịu, lại phát hiện lỗ tai Dạ Âu Thần thế mà đỏ lên.

Cô còn tưởng là mình nhìn lầm, nhìn kỹ thật sự là đỏ lên.

“Anh… cũng biết thẹn thùng?”

Hàn Minh Thư giống như nhìn thấy đại lục mới ngạc nhiên nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ lên của anh hỏi, bởi vì tò mò, cô còn nhịn không được vươn tay, muốn chạm thử lỗ tai đỏ bừng của Dạ Âu Thân.

Nhưng đầu ngón tay vừa mới đụng phải dái tai anh, đã bị Dạ Âu Thần bắt được.

“Em làm gì thế?” Âm thanh của anh hơi khàn.

Hàn Minh Thư chớp mắt, vẻ mặt tò mò muốn tiếp tục vươn tay: “Để em chạm thử nha.”

Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Dạ Âu Thần ở trước mặt mình, cô rất ngạc nhiên.

“Muốn chạm cũng được.” Dạ Âu Thần nghiêng người dựa tới, cắn một cái lên vành tai cô: “Cầm đồ vật đến trao đồi.”

Hàn Minh Thư: “… Thôi bỏ đi.”

“Em nói thôi thì thôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc