CHƯƠNG 525: TÔI KHÔNG CÓ Ý XẤU
Rõ ràng đều đã làm mẹ rồi.
Hàn Minh Thư cười nhạt, không đón ý nói hùa theo những lời quải niệm kia của Hàn Đông nữa.
Ở khu vui chơi chơi nửa ngày, Tiểu Nhan và bé đậu nành ở trên xe mệt rã rời dựa vào nhau mà ngủ.
Dù sao thì có rất nhiều trò chơi cũng chỉ có hai người Tiểu Nhan và bé đậu nành chơi với nhau, còn Hàn Minh Thư và Hàn Đông thì ở đằng sau quan sát mà thôi.
“Chúng ta đi ăn cơm?” Hàn Đông vừa thắt đai an toàn vừa quay đầu nhìn thoáng về dãy ghế phía sau xe.
Hàn Minh Thư cũng quay đầu nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút lại lắc đầu nói: “Về nhà thôi, hai người này cũng mệt mỏi rồi, trở đề để cho bọn họ được nghỉ ngơi cho tốt, tối nay em ở nhà tùy tiện làm chút gì đó để ăn cũng được.”
“Ừ”’ Hàn Đông gật đầu, anh ta cũng có suy nghĩ này.
Nếu như muốn nấu cơm thế thì cần phải đi mua đồ về nấu, thế nhưng trong nhà không có ai thì Hàn Minh Thư lại cảm thấy lo làng, thế nên cô yêu cầu Hàn Đông ở lại nhà để chăm sóc cho bé đậu nành và Tiểu Nhan, còn cô thì một mình chạy tới siêu thị gần nhà để mua đồ.
Một người đi siêu thị cũng không có tâm tư để đi xem xét mọi chỗ cũng không phải cứ đi một chút lại dừng một chút, thế nên Hàn Minh Thư rất nhanh đã lấy đủ những thứ cần phải mua, khi cô đang chuẩn bị đẩy xe ra chỗ quầy tính tiền, thì ở chỗ rẽ bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Cổ áo sơ mi trắng được là phẳng phiu không một chút nếp nhăn, bộ vest màu xanh đậm làm bật lên khí độ của người đó, trên mặt người đàn ông còn tràn ngập sự ôn hòa, không những thế khi bắt gặp ánh mắt của cô, người đó còn mỉm cười, nụ cười như được tắm trong gió xuân vậy.
Hàn Minh Thư hơi dừng bước, thế nhưng ngay sau đó lại tỏ ra không nhìn thấy người này, thoải mái tiếp tục đẩy xe đồ bước về phía trước.
Thật không ngờ ở đây mà cũng có thể gặp được anh, Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn nhìn thấy cô vẫn như trước tỏ ra không để ý tới mình, cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, anh xem như cũng đoán được ít nhiều thái độ của Hàn Minh Thư đối với bản thân mình là như thế nào.
Vậy nên anh nhanh chân đuổi theo cô.
“Số điện thoại tôi đưa cho em, em vứt đi rồi đúng không?”
Anh rảo bước song song với cô, vừa đi vừa hỏi.
Đôi môi đỏ mọng của Hàn Minh Thư hơi nhếch cao, gương mặt lạnh lùng không trả lời.
Dạ Y Viễn cười cười, không thèm để ý, giải thích thôi: ‘Ðã mấy ngày rồi, em đều không gọi cho tôi, thế nên tôi chỉ có thể tới siêu thị để chờ em”
Nghe thấy câu này của anh, Hàn Minh Thư nặng nề dừng lại một bước, nhưng rồi vẫn tiếp tục bước tiếp, cô không muốn để ý tới anh.
“Người quen cũ gặp lại, chả lẽ ngay cả một câu thôi em cũng không muốn nói chuyện với tôi sao? Coi như là một câu, biến đi thôi cũng được.”
Cô vẫn im lặng không nói gì.
Dạ Y Viễn đi theo cô tới quầy tính tiền, không đợi Hàn Minh Thư kịp phản ứng, Dạ Y Viễn đã nhanh tay đem giỏ đồ của cô để lên trước mặt nhân viên tính tiền.
Hàn Minh Thư: “….”
Trai đẹp gái xinh luôn luôn là một tổ hợp bắt mắt, hơn nữa Dạ Y Viễn và Hàn Minh Thư cũng không phải chỉ là kiểu xinh đẹp bình thường mà thôi, mà động tác vừa rồi của Dạ Y Viễn lại tri kỷ như vậy, thế nên ánh mắt hâm mộ của nhân viên tính tiền thoáng cái được bật lên sáng rực, không nhịn được mà còn tặng kèm một câu: “Chị gái, bạn trai chị đẹp trai quá đi mất.”
Hai tay của Dạ Y Viễn cứng lại, sau đó liếc mắt nhìn về phía Hàn Minh Thư.
Trên mặt cô không có biểu hiện gì, thế nhưng từ nãy đến giờ cô luôn không nói chuyện, mà giờ thì đã rốt cuộc chịu mở miệng.
“Anh ta không phải là bạn trai của tôi, tôi cũng không biết anh ta là ai”
Nụ cười trên mặt nhân viên tính tiền nhanh chóng tắt ngúm.
Cô ta lúng túng giật giật khóe môi, sau đó lại nhìn về phía Dạ Y Viễn, nếu như không phải người quen, thế sao người đàn ông này lại muốn giúp Hàn Minh Thư lấy đồ ra để tính tiền? Chả nhẽ… chỉ là vì có ý tốt muốn giúp đỡ thôi sao?
Hay là do khi nãy gặp được trong siêu thị, anh chàng này thấy Hàn Minh Thư rất xinh đẹp, nên có ý muốn làm quen?
Trong não của nhân viên tính tiền đang dựng lên cả ngàn cốt truyện, thì Hàn Minh Thư cũng rất nhanh tay rút thẻ của mình ra để trả tiền, không tạo điều kiện cho Dạ y Viễn ra tay thêm lần nữa.
Nếu như đã quẹt thẻ thì phải cần mật mã.
Khi nhân viên tính tiền đem máy nhập mật mã đưa tới trước mặt của Hàn Minh Thư, cô vừa định quay đầu nhắc Dạ Y Viễn có thể đi ra chỗ khác, ai ngờ anh cũng đã rất tự giác xoay người sang hướng khác, không nhìn về phía cô nữa.
Hàn Minh Thư: Cô nhanh chóng nhập mật mã, rồi lấy lại thẻ, cầm túi đồ nhanh chóng rời khỏi siêu thị.
Ra khỏi siêu thi, khi Hàn Minh Thư vừa tính trở về nhà, thì lại phát hiện bên dưới cột đèn đường sau lưng cô có thêm ra một bóng người.
Cô vừa tức lại vừa phải cố chịu đựng, không muốn cho người này đi theo mình, mà cũng không muốn tỏ ra quen biết gì với anh, càng không muốn nói chuyện với con người này nữa. “truy cập truyen.one đọc thêm nhiều truyện hot nhé.”
Đi được một đoạn ngắn, Hàn Minh Thư dừng bước, Dạ Y Viễn đột nhiên bước tới cầm lấy cái túi cô đang cầm trên tay.
“Nặng quá hả? Để tôi xách giúp cho.”
Hàn Minh Thư: Đây là ảo giác của cô hay sao? Vì sao tính cách của hai anh em nhà này so với năm năm trước đây lại khác biệt hoàn toàn như thế này?
Đương nhiên thay đổi nhiều nhất thì phải là Dạ Âu Thần.
Thời gian năm năm thật sự có thể thay đổi tính cách của một con người hay sao?
Không, không hẳn là như thế.
Dù sao thì khi Dạ Âu Thần đối diện với những người khác cô cũng đã từng thấy qua, cho dù là với nhân viên trong công ty anh, hay là với Lâm Ân Ân thì anh vẫn luôn giữ thái độ không thèm để ý tới.
Thế nhưng đối với riêng cô thì anh liền…
Trong thời gian năm năm này, đến tột cùng đã có chuyện gì mà cô không biết đã xảy ra rồi?
Ánh mắt Hàn Minh Thư tràn ngập rối rắm, tâm trạng tràn đầy phức tạp, vô ý thức cắn cắn môi.
Dạ Y Viễn rất khéo léo hiểu lòng người, nhìn thấy ánh mắt đó của Hàn Minh Thư anh có đôi chút ngạc nhiên, một lúc sau thì mỉm cười nói: “Em không cần suy nghĩ quá nhiều, tôi không có ý xấu, chỉ đơn giản muốn tìm gặp lại người cũ, em đi vào đi”
Thật sự chỉ là muốn gặp lại người cũ thôi sao?
Hàn Minh Thư có cảm giác, cảm thấy chuyện này thật ra không chỉ đơn giản như vậy.
Sư xuất hiện của Dạ Y Viễn giống như sự khởi đầu của bánh răng số mệnh, có rất nhiều chuyện…. Đã trở lên không giống như lúc ban đầu, không còn đơn giản nữa.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư vẫn không nói lời nào, quay người đi rồi dần biến mất trong tâm mắt của Dạ Y Viễn.
Đợi bóng dáng trước mắt hoàn toàn biến mắt, thu hồi đường nhìn, nụ cười đang được duy trì trên mặt cũng dần biến mất.
Dạ Y Viễn mở điện thoại ra, nhìn vào tấm ảnh của đứa bé trai mà trợ lý gửi cho mình.
Những đường nét trên gương mặt của đứa trẻ có thể nói là giống Dạ Âu Thần như đúc, chỉ có thoáng thoáng đâu đây có một chút gì đó thuộc về Hàn Minh Thư, thế nên gương mặt của đứa bé cũng rất tinh xảo.
Chỉ cần nhìn một chút, là có thể nhớ kỹ.
Trợ lý đã phải lần mò toàn bộ tư liệu, bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể tìm được một bức ảnh chụp ngay mặt như thế này, dù bức ảnh cũng không được sắc nét cho lắm.
Xem ra vài năm nay, Hàn Minh Thư đã bảo hộ thằng bé rất tốt.
Về chuyện vì sao lại phải bảo hộ kỹ như thế, Dạ Y Viễn cất điện thoại đi, trong đôi mắt ấm áp kia dâng lên một tia hung ác nham hiểm.
Chuyện anh muốn, anh sẽ nhanh tìm được đáp án thôi.