TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 714: MẠNG NGƯỜI QUAN TRỌNG

Sau khi nhìn thấy bức ảnh, người đàn ông mới đầu chỉ là sửng sốt, bởi vì người đàn ông trên bức ảnh ngũ quan tuấn mỹ, khí tức lãnh khốc.

Tuy chỉ là một bức ảnh, nhưng loại bá đạo đó lại bủa vây xung quanh anh, khí tức lạnh lẽo đó lại đập thẳng vào mặt, giống như người này đứng ở trước mặt mình vậy.

Điều càng quan trọng hơn là diện mạo của người đàn ông này rất quen.

“Đây… đây là?”

Phản ứng khác thường này khiến Hàn Minh Thư tưởng ông ta biết Dạ Âu Thần, thậm chí chính là một trong những người còn sống đã tìm được.

Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh ông ta vô thức liếc nhìn về phía này, một cái nhìn này liền bất giác trợn to mắt: “Đây, đây không phải là cậu Dạ sao?”

Có người biết anh? Ánh mắt của Hàn Minh Thư mang theo hy vọng nhìn sang ông ta, mà người đàn ông vừa rồi nói chuyện với Hàn Minh Thư, cũng bỗng nhiên vỗ đầu một cái, giống như bỗng dưng ngộ ra.

“Tôi nói sao mà quen như vậy, thấy ông vừa gọi như vậy, thật sự nhớ ra rồi, đây không phải là cậu Dạ sao?” Cảm xúc của ông ta có chút kích động, có điều rất nhanh lại ý thức tới tính nghiêm trọng của chuyện này, ánh mắt và sắc mặt bỗng trở nên nặng nề.

Ông ta lại ngẩng đầu nhìn sang Hàn Minh Thư, giọng nói có hơi khàn khàn.

“Cô gái, ý của cô sẽ không phải… cậu Dạ cũng ở trên chiếc máy bay này chứ?”

Một câu nói, trong nháy mắt khiến ánh sáng ở đáy mắt của Hàn Minh Thư vụt tắt, trước đó khi thấy biểu cảm của bọn họ, cô còn tưởng Dạ Âu Thần tìm được rồi, cô sắp có thể gặp anh rồi.

Nhưng hai người bọn họ hiện nay lại hỏi ngược lại cô, Dạ Âu Thần cũng ở trên chiếc máy bay này sao?

Cô phải trả lời như nào? Cô thật sự hy vọng Dạ Âu Thần không ở trên chiếc máy bay này…

Nếu không…

Cơ thể gầy guộc của Hàn Minh Thư lắc lư trong bóng sáng, suýt nữa ngã rúi về trước, may mà Hàn Đông đỡ lấy cô, mím môi, sau đó lạnh giọng nói: “Xem ra bọn họ là chưa có tìm được Dạ Âu Thần rồi, Minh Thư, chúng ta ở đây cũng không giúp được cái gì, không bằng tìm nơi nghỉ ngơi ở gần, nghỉ ngơi một đêm, sau đó đợi tin tức.”

Dưới sự phản quang của ánh đèn, sắc mặt của Hàn Minh Thư mang theo vài phần trắng bệch, cô cắn môi dưới lắc sức lắc đầu.

Rõ ràng nước mắt đã tụ trong hốc mắt rồi, nhưng không có rơi xuống, hốc mắt vô cùng đỏ, nhưng Hàn Minh Thư vẫn sống chết cắn chặt môi dưới, lắc đầu, không lên tiếng.

Ương ngạnh giống như một đứa trẻ tùy hứng.

Hàn Đông: “…”

Anh ta chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng, liếc nhìn người đối diện.

Ông chú trung niên phản ứng lại, sau khi đưa mắt nhìn nhân viên phụ trách bên cạnh, dường như không nhẫn tâm mở miệng.

“Mợ Dạ, thật ra cô không cần lo lắng, theo tôi được biết, cậu Dạ là một người rất thông minh, hôm nay chúng tôi đã tìm được rất nhiều người còn sống. Trong đó còn có một số là người già, trẻ con, bọn họ đều có thể sống sót, càng đừng nói người lợi hại như cậu Dạ, chắc chắn sẽ không có chuyện.”

“Đúng.”

Một người khác nghe vậy, cũng phụ họa theo: “Cậu Dạ là một người có bản lĩnh, cô yên tâm đi, trước tiên đi tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, nói không chừng ngày mai chúng tôi sẽ tìm được cậu ấy.”

Hàn Minh Thư không nói chuyện, vẫn đứng ở đó, bóng dáng mảnh khảnh lại có lực lượng kinh người.

Tìm kiếm cứu hộ ở khu vực nguy hiểm này là một chuyện rất nguy hiểm.

Càng đừng nói, đêm khuya rồi, xung quanh nhìn không rõ.

Tiếp tục tìm nữa, có khả năng người không tìm được, nếu như gặp nguy hiểm hoặc phiền phức gì đó, người của đội tìm kiếm cứu hộ còn rất có khả năng sẽ bỏ mạng.

Cho nên, vào lúc đêm đã rất khuya, người của đội tìm kiếm cứu hộ liền quay trở lại.

Đương nhiên, cũng mang về được một số người may mắn còn sống.

Hàn Minh Thư tự nhiên không có đi, Hàn Đông hết cách với cô, cũng không thể trực tiếp cưỡng ép đưa cô đi, chỉ có thể luôn ở bên cô, bảo Tô Cửu nghĩ cách lấy ít nước ấm cho cô làm ấm bụng.

Chắc là biết phải giữ thể lực, cho nên Hàn Minh Thư đối với việc Hàn Đông kêu người đưa đồ tới đều không có từ chối, cho cái gì thì ăn cái đó, chỉ có điều thứ ăn vào giống như đều là đồ ăn không có mùi vị gì cả.

Dáng vẻ như này, chỉ sẽ khiến người khác nhìn mà càng thêm xót xa.

Khi nhân viên của đội tìm kiếm cứu hộ lên bờ, Hàn Minh Thư luôn ngồi ăn đột nhiên buông đồ ăn trong tay xuống, sau đó nhấc tà váy lao tới.

“Minh Thư, cẩn thận chút!”

Hàn Đông thấy cô bịch bịch chạy về phía trước, trong đó còn suýt nữa bị ngã do giẫm vào tà váy của mình, dọa cho Hàn Đông mặt mày đều trắng rồi, đứng dậy đi đỡ cô.

Sau khi người của đội tìm kiếm cứu hộ lên bờ, ngẩng đầu lại nhìn thấy một cô gái mặc váy cưới, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế xinh đẹp, tuy tóc tai và lớp trang điểm đều đã rối bời rồi , nhưng cô ở trong bóng đêm lại trắng giống như ánh đèn biết di động, giống như tự mang theo ánh đèn sáng rực rỡ.

“Xin lỗi, chồng của tôi cũng là người ngồi trên chiếc máy bay này, tôi muốn tìm xem có anh ấy hay không.”

Hàn Minh Thư sau khi lao tới liền chủ động giải thích một câu.

Đám người đó liền hiểu, một người trong đó gật đầu nói: “Cô nếu muốn tìm thì theo chúng tôi cùng tới bệnh viện gần đây đi, những người này có người sặc người, có người chịu kinh sợ, tóm lại trạng thái đều không quá tốt, bác sĩ bên ngoài sau khi làm công tác sơ cứu đơn giản, những người này đều sẽ đưa tới bệnh viện.”

Đối phương đã nói như vậy rồi, Hàn Minh Thư tự nhiên là có thể lý giải, những người còn sống này đều là vừa mới cứu lên, lúc này tự nhiên là đang ở giữa ranh giới tử thần, nếu như cô lúc này đi tới sẽ làm chậm trễ thời gian của bọn họ, cho nên chỉ có thể gật đầu.

“Được, vậy tôi đến bệnh viện.”

“Cảm ơn đã hiểu cho.”

Hàn Minh Thư chỉ đành lùi lại mấy bước, sau đó xoay người theo Hàn Đông đi ra ngoài chờ đợi.

Bởi vì rất muộn rồi, trước khi người của đội tìm kiếm cứu hộ đi, chính phủ liền tìm người phong tỏa nơi này lại, trước khi trời sáng không cho phép bất kỳ ai lại gần.

Chắc là vì Hàn Minh Thư tới khiến bọn họ ý thức được, về sau khả năng còn sẽ có người thân họ hàng của người xảy ra chuyện tìm tới đây, sợ xảy ra chuyện, cho nên chỉ có phong tỏa lại.

Sau khi Hàn Minh Thư lên xe, tài xế liền chạy theo xe cấp cứu đằng trước tới bệnh viện gần đây.

Thật ra trái tim của cô đều treo lơ lửng, bởi vì cô không biết Dạ Âu Thần sẽ ở trong chiếc xe đằng trước hay không, người còn sống đã cứu trở về mọi người đều cần phải chữa trị, cô cũng không thể ích kỷ vào lúc đó mà xông tới xem, sau đó để mọi người chờ đợi như vậy được.

Mạng người quan trọng.

Sau khi tới bệnh viện, đám người Hàn Đông luôn ở bên cô, bởi vì chuyện này đã đăng phát ra, bệnh nhân trong bệnh viện cũng có nghe nói, cho nên nhìn thấy những người thân, thậm chí là khi Hàn Minh Thư mặc váy cước nhếch nhác chạy tới bệnh viện chờ đợi, cũng không có cảm thấy kỳ lạ, chỉ là ánh mắt khi nhìn cô có hơi đau lòng và tội nghiệp.

Dù sao, nếu như không cần thiết, ai sẽ mặc váy cưới chạy tới bệnh viện chứ?

Cũng không biết đợi bao lâu, Hàn Minh Thư đứng tới mức chân đều sắp tê hết rồi, cuối cùng nhận được tin tức nói có thể vào thăm bệnh nhân, bởi vì người còn sống đều đã ổn định lại rồi.

Hàn Minh Thư mới đầu e ngại đi tìm từng phòng một, sợ sẽ làm phiền người khác, chỉ đành lấy ra bức ảnh hỏi y tá, ý tá sau khi nhìn bức ảnh của Dạ Âu Thần, trong mắt lúc đầu vụt qua một tia kinh diễm, sau đó lắc đầu.

“Trong số những người vừa đưa tới hình như không có ai trông như này cả…”

Sắc mặt của Hàn Minh Thư hơi thay đổi, Hán Đông ở bên cạnh cô tiến lên một bước: “Cô y tá, cô hãy nghĩ kỹ lại, dù sao người ngâm trong nước biển lâu khả năng sẽ nhếch nhác, chắc chắn không có người này sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc