TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 661: LẮP ĐẦY ĐÔI MÔI BẰNG NỤ HÔN

Hơn nữa anh còn đã mua quà xong, ở bên kia chờ đợi mình, còn cô thì ở bên đây…

Nghĩ đến cảnh tượng này, trong lòng của Hàn Minh Thư bắt đầu khó chịu, cô cắn môi tự hỏi một lát nữa lúc nhìn thấy Dạ Âu Thần cô có nên trực tiếp nói sự thật cho anh biết hay không đây.

Nhưng mà… sau khi nói thì sao?

Dựa theo tính tình của anh, có khi nào anh sẽ đột ngột nổi giận, sau đó không để ý tới mình nữa?

Hàn Minh Thư đau đầu đưa tay nhéo nhéo mi tâm, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Là bạn trai gọi điện thoại cho cô hả?” Chú tài xế nhìn cô, dự định tán gẫu với cô vài câu.

Hàn Minh Thư không có tinh thần, phờ phạc nhẹ gật đầu.

“Bạn trai của cô thật quan tâm tới cô nha, chỉ có điều là kẹt xe mà, không có cách nào hết.”

“Vâng.”

Bởi vì Hàn Minh Thư thật sự không có tinh thần nói chuyện với ông ta, cho nên chú tài xế cũng không tiếp tục tìm kiếm thú vui nữa, xe hết dừng lại rồi di chuyển rồi lên phía trước, Hàn Minh Thư chờ đến nỗi không kiên nhẫn được nữa, chỉ có thể dựa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cũng không biết cô lại ngủ thiếp đi hồi lúc nào, nghe thấy chú tài xế kêu cô một tiếng cô mới đột nhiên tỉnh lại.

“Sắp đến rồi.”

Hàn Minh Thư nhìn thoáng ra bên ngoài, phát hiện những tòa nhà ở xung quanh trở nên quen thuộc, cô dụi dụi mắt phát hiện xung quanh đều đã tối xuống rồi, xe chạy bon bon trên đường, dần dần đến gần khu chung cư.

Ở phía xa xa, Hàn Minh Thư nhìn thấy một bóng người cao lớn anh tuấn đứng ở cửa khu chung cư, thân hình cao lớn hấp dẫn không ít ánh mắt.

Bởi vì trời đã tối cho nên đèn đường ở cửa chung cư đều sáng lên, bóng dáng đó đứng ở cách cổng không xa, cái bóng bị đèn đường kéo cho thật dài, ánh đèn màu vàng nhạt rơi trên người anh dường như tăng thêm một vầng sáng cho anh, làm đường cong của Dạ Âu Thần trông dịu dàng hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Minh Thư cảm thấy cánh mũi của mình giống như hơi chua xót.

Cô mấp máy môi chờ sau khi xe dừng hẳn, mở cửa xe đi về phía Dạ Âu Thần.

Nghe thấy âm thanh, một bên mặt của người đàn ông cử động, sau đó nhìn về phía cô.

Vốn dĩ tròng mắt đen nhánh sau khi nhìn thấy cô, trong đôi mắt liền có thêm ánh sáng. Không đợi Hàn Minh Thư bước qua, Dạ Âu Thần đã cất bước đi đến trước mặt cô, sau đó cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.

“Dạ…”

Hàn Minh Thư vừa mới kêu lên một tiếng liền bị Dạ Âu Thần lôi kéo đi vào trong khu chung cư, cô không kịp phản ứng lại, cũng có lẽ là bởi vì có tâm sự cho nên cô chỉ có thể bước theo sau lưng anh, tầm mắt nhìn cái bóng cùng với bước chân của hai người, sắc mặt mờ mịt.

Cho đến khi bước vào trong thang máy, Dạ Âu Thần vẫn không nói với cô một câu nào, sắc mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, Hàn Minh Thư có thể cảm nhận được trên người của anh có từng tia lạnh, còn có… Tức giận.

Cô cắn môi, mặc cho anh nắm chặt lấy tay của mình, nhưng mà lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Thẳng cho đến sau khi bước ra thang máy, Hàn Minh Thư bị anh lôi kéo ra bên ngoài, Hàn Minh Thư thật sự nhìn không được nữa, ngẩng đầu lên: “Dạ Âu Thần, tôi…”

Còn chưa nói xong, người ở trước mắt đột nhiên quay qua nhấn cô lên trên vách tường ở đằng sau, sau đó đè ép.

“Ưm!”

Trước mắt tối sầm, đôi môi của Hàn Minh Thư đã bị che lại.

Nụ hôn của Dạ Âu Thần rơi xuống gần như là không hề do dự một chút nào, ngọn lửa nóng trên môi ma sát với đôi môi của cô, một bàn tay to lớn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay thì bóp lấy cằm cô, cạy mở môi của cô ra.

Hàn Minh Thư kịp phản ứng nghẹn ngào muốn đẩy anh ra, bất động thì còn im, mới nhúc nhích một cái làm như là chạm vào vảy ngược của Dạ Âu Thần, thân thể của anh nặng nề đè ép xuống. Hàn Minh Thư cảm thấy sau lưng của mình bị đè xuống, chiếc áo mỏng manh căn bản không ngăn được sự lạnh lẽo của vách tường.

Sự lạnh lẽo sau lưng cùng với ngọn lửa nóng ở trước người hoàn toàn khác biệt nhau, người đàn ông hôn mạnh bạo hơn nữa, xâm nhập làm cho cô không có chỗ để trốn tránh.

Một lát sau anh mới chậm rãi thu môi lưỡi lại, chống đỡ cái trán của cô, nặng nề thở phì phò, khí tức của anh cùng với ánh mắt lạnh lùng giống như một con cáo hung ác.

“Cho em một cơ hội để thẳng thắn, em đi đâu?”

Đôi môi của Hàn Minh Thư bị anh hôn có chút đau nhức, sau khi nghe anh hỏi như vậy cô lập tức chột dạ rủ mắt xuống, thật ra cô cũng muốn thẳng thắn với anh nhưng mà cô vừa mới muốn mở miệng, lời nói còn chưa nói ra thì đã bị anh lôi lên trên lầu, sau đó lại bị đặt ở đây mà hôn.

Cô còn chưa nói gì hết, vậy mà trên người của anh đã tràn đầy khí lạnh và lửa giận.

Nếu như cô nói thật, vậy anh… sẽ không phải làm chết cô à?

Nghĩ đến đây, khí thế của Hàn Minh Thư yếu dần, căn bản không dám chống lại Dạ Âu Thần.

“Có nói hay là không?” Tay đang bóp lấy cằm của Dạ Âu Thần hơi dùng sức một chút, dù nặng nhưng không bị thương, cũng đủ để Hàn Minh Thư phải ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của cô gái vừa được anh hôn vẫn còn mang theo một tia mê ly, đôi môi đỏ có hơi sưng, son môi đã sớm bị anh ăn mất, có điều là khóe môi còn dính một chút làm cho cô càng quyến rũ hơn mấy phần.

Hàn Minh Thư nhìn anh: “Vậy tôi nói, anh có tức giận không?”

Dạ Âu Thần dừng lại, giọng nói khàn hơn mấy phần.

“Phải xem tình huống.”

Xem tình huống…

Đó chính là có khả năng sẽ tức giận.

Hàn Minh Thư cắn răng nhỏ giọng năn nỉ: “Trừ phi anh đồng ý với tôi, anh không tức giận thì tôi mới nói Nghe vậy, Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại, nhíu mày nhìn người trước mắt: “Uy hiếp tôi?”

*Vậy anh đồng ý không?”

Dạ Âu Thân: °…”

Rất ít khi Hàn Minh Thư dùng loại ánh mất này nhìn anh, vốn dĩ đã mang theo một tia quyền rũ bây giờ cô còn bày ra bộ dạng năn nỉ thận trọng, sợ làm anh tức giận.

‘Vẻ mặt và ánh mắt như thể.

‘Yết hầu của Dạ Âu Thân giật giật, giọng nói lại càng khàn hơn.

“Được, tôi đồng ý với em.

Mạng đều có thế cho cô, còn có cái gì không thể đồng ý được nữa.

“Anh thật sự đồng ý hả?” Hàn Minh Thư dường như là có chút không thể tin được, thế là lại xác.

nhận với anh một lần nữa: “Vậy tôi nói rồi, không cho phép anh tức giận nha, tôi… gặp phải Dạ Y Viễn.

Lúc nói đến cái tên này, Hàn Minh Thư cảm giác hơi thở của người trước mặt bỗng nhiên lạnh xuống.

Cô nhanh chóng sửa lời: “Anh đã nói là không giận mà, không được nuốt lời.”

Dạ Âu Thần nghe vậy đành phải đè xuống lửa giận trong lòng, nhìn người trước mắt: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… hình như là anh ta bị bệnh, tôi gọi xe cấp cứu đưa anh ta đến bệnh viện.”

Nghe đến đó, Dạ Âu Thần giận quá hóa cười, nụ cười châm chọc: “Cho nên em liền đi cùng đến bệnh viện?”

Hàn Minh Thư vội vàng lắc đầu: “Tôi không có đi cùng, tôi tự mình đón xe đi ở đằng sau, dù sao thì anh ta cũng ngã xuống ở trước mặt của tôi, tôi cũng không thể không quan tâm mà. Có điều tôi có thể đảm bảo với anh, cho dù ngày hôm nay người ngã xuống mặt đất là một người đi đường thì tôi cũng sẽ đến bệnh viện xem người ta, huống hồ gì…”

Nói đến đây có chút do dự, Dạ Âu Thần nheo mắt lại: “Huống hồ cái gì?”

“Huống hồ gì tôi với anh ta cũng quen biết với nhau, nếu như đi mà không thèm quan tâm, vậy thì… chẳng ra làm sao hết?”

“Em cũng chẳng phải là cái gì của anh ta, cho dù không theo thì anh ta cũng không thể bắt em làm gì hết, ai cũng không có tư cách nói gì em.”

“Nhưng mà tôi rõ ràng nhìn thấy anh ta ngã xuống trước mặt tôi, tôi làm không được, anh có thể hiểu được tôi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc