TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1132:

 

“Cho nên cô có thể mặc áo khoác vào.”

 

Vốn dĩ cô ấy còn muốn trả lại cho cậu ta, thế ung lại Tiêu Túc đang muốn tìm cô nhờ cô giúp đỡ, nói vài lời tốt thôi cũng không phải chuyện gì tốn nhiều sức lực, nếu cô ấy mà không chấp nhận, sợ rằng cậu ta sẽ cảm thấy cô ấy không muốn giúp cậu ta.

 

Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan cũng yên tâm mặc áo khoác vào.

 

Sau đó còn vô vỗ bả vai Tiêu Túc: “Được, anh yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ nói tốt giúp anh.”

 

Kiệt Sâm đứng bên cạnh: “…”

 

Sau khi nghe xong cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng Kiệt Sâm không nhịn được giật giật.

 

Còn có thao tác như vầy nữa? đây là lần đầu tiên Kiệt Sâm gặp người theo đuổi con ái như vầy, dù sao anh ấy với Tiêu Túc cũng thuộc dạng quen biết đã lâu, cho nên sau khi Tiểu Nhan đi xong, Kiệt Sâm không nhịn được nhích tới, sau đó khẽ nói: “Đừng trách người anh em tôi không nhắc nhở cậu, cậu theo đuổi con gái như vậy thì không bao giờ theo đuổi được đâu.”

 

Tiêu Túc: “…”

 

Kiệt Sâm: “Vừa rồi tôi có quan sát, mấy người là tình tay ba à?”

 

Mí mắt Tiêu Túc nhảy một cái, sau đó nheo mắt nhìn Kiệt Sâm.

 

“Cậu thích cô ấy, cô ấy thích anh ta?”

 

“Câm mồm, không liên quan gì đến anh.”

 

Tiêu Túc nói một câu.

 

Nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, Kiệt Sâm lập tức cười rộ lên: “Lúc đầu tôi cho là chỉ có Âu Thần bị phụ nữ ăn sát xao như vậy, không ngờ người trợ lý như cậu cùng giống như cậu ta, chẳng lẽ cái này chính là vật họp theo loài, người chia theo nhóm? Được rồi được rồi, tôi chỉ trêu cậu chút thôi mà, nhưng mà đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cách theo đuổi phụ nữ không phải như vậy, hơn nữa đối phương lại không có chút tình cảm gì với cậu, nếu như cậu không biểu hiện tình cảm của mình thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ bị người khác cướp đi.

 

Tiêu Túc nhíu mày, đột nhiên nghe thấy Tiểu Nhan quay đầu lại hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

 

Bởi vì giọng nói của Kiệt Sâm rất nhỏ, cho nên Tiểu Nhan đứng ở xa chỉ biết là bọn họ thì thầm, căn bản không nghe rõ nội dung, nhưng Tiêu Túc lại giống như bị dẫm lên cái đuôi, vội vàng mở miệng giải thích: “Không có gì, chỉ thảo luận lung tung thôi.”

 

 

Sau khi hai người rời đi xong, trong sân chỉ còn lại Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần.

 

Dạ Âu Thần chậm chạp không có lên tiếng nói chuyện với cô, chỉ là vẻ mặt mang theo đau đớn nhìn cô, ánh mắt cũng rất là bối rối, Hàn Minh Thư nhìn bộ dạng này của anh, lại nghĩ đến những lời Tiêu Túc nói với mình.

 

Ý nghĩ vừa động, cô chậm rãi bước chân đến trước mặt Dạ Âu Thần: “Em biết anh muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, nhưng không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Chuyện này không phải muốn nhanh là được, cũng không thể đối chứng trị liệu, chỉ có thể nhìn bệnh nhân. Anh vội vàng như vậy, còn không chú ý đến bản thân mình, em có thể hiểu và tôn trọng ý nghĩ của anh, thế nhưng anh có từng nghĩ tới, nếu không may anh xảy ra chuyện, ông ngoại anh phải làm sao? Đậu Nành phải làm sao? Em và đứa con trong bụng phải làm sao?”

 

Thật ra Hàn Minh Thư rất là bình tĩnh, lúc nói ra những lời này cũng không phải là quá kích động.

 

Bởi vì trước khi tới, cô đã chuẩn bị xong tâm lý.

 

Cho nên cho dù cô có nhìn thấy Dạ Âu Thần làm cái gì thì cô cũng sẽ không tức giận.

 

Nhiều ngày không nhìn thấy anh, cho nên Hàn Minh Thư căn bnar không nghĩ đến thời gian chưa được một tuần mà cả người Dạ Âu Thần lại gầy đi nhiều như vậy, sắc mặt vô cùng không tốt.

 

Nếu như không biết gần đây anh làm cái gì, thì Hàn Minh Thư đã cho rằng anh sinh bệnh.

 

Bây giờ thấy anh như vậy, sự oán giận đọng nén trong nhiều ngày đã tiêu tan hết, chỉ còn lại sự đau lòng vô tận.

 

Cuối cùng cũng đã đi đến trước mặt anh Hàn Minh Thư cắn môi dưới: “Cơ thể anh mới khôi phục chưa được bao lâu, bây giờ anh lại giày vò mình thành bộ dạng như vậy, anh chê mạng mình quá dài sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc