TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Thẩm Cửu vào phòng tắm, cơ thể bốc mùi hôi hám mà chính cô cũng chán ghét.

Nhưng trước đó, cô thực sự rất tức giận.

Mấy người kia làm việc dưới trướng tập đoàn Dạ Thị, lại châm chọc cô, châm chọc Dạ Âu Thần.

Chỉ cần nghĩ tới việc anh tàn tật bị chính nhân viên của mình giễu cợt sau lưng, chưa nói đến ai khác, chính Thẩm Cửu đã cảm thấy vô cùng tức giận.

Dựa vào cái gì mà những người này lại ác ý cười cợt người khác như vậy? Có lợi gì cho họ sao?

Vòi sen xả xuống từ đỉnh đầu thấm ướt cả người Thẩm Cửu.

Cô cởi bỏ quần áo đầy mùi hôi hám

trên người, tiện tay mở quạt thông gió trong phòng tắm.

Khi vết phỏng ở bả vai bị nước nóng thấm ướt đã rất đau, Thẩm Cửu bất giác tránh sang bên hai bước.

“Cốc cốc…” Bên ngoài có tiếng Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu phản xạ có điều kiện ôm chặt mình.

“Em dâu, bên trong có sữa tắm, em dùng tự nhiên, tôi ra ngoài trước, lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến tìm em.”

“Ừm, vâng ạ.”

Đọc full tại 

Thẩm Cửu gật đầu, hiện giờ người cô rất dơ, phải nhanh chóng tắm cái đã.

Vì vậy cô cũng không đắn đo quá nhiều.

Khoảng hai mươi phút sau, dường như có người đẩy cửa phòng nghỉ bước vào, sau đó gõ cửa chỗ cô.

“Ai?” Đã yên tĩnh được một lúc lâu, vì

vậy Thẩm Cửu cảnh giác cất tiếng hỏi.

Cô vừa rửa sạch chất bẩn trên người, lúc này đang xối sạch bọt.

Bên ngoài không có tiếng ai đáp lại, Thẩm Cửu ngẩn người một lúc, cô đến bên cửa hỏi lại lần nữa: “Ai vậy?”

Bên ngoài lại im lặng một hồi mới có giọng nam trong trẻo, lạnh lùng vang lên.

“Là tôi.”

Đầu tiên Thẩm Cửu sững sờ, sau đó

lập tức phản ứng lại, giọng nói này không phải là… của Dạ Âu Thần sao?

Vừa nghĩ đến lúc này Dạ Âu Thần đang ở ngoài cửa, giờ phút này tâm trạng vốn đang lo âu của Thẩm Cửu càng bất an hơn. Cô cũng nhanh chóng sực tỉnh, hiện giờ, cô đang tắm rửa trong phòng tắm của người khác, chắc chắn Dạ Âu Thần sẽ giận cô.

Nhất thời, Thẩm Cửu hoảng loạn, không biết nên làm sao.

“Mở cửa.” Đột nhiên Dạ Âu Thần nói.

Thẩm Cửu biến sắc, nhỏ giọng nói: “Không, không được.”

Ngoài cửa, Dạ Âu Thần cau mày, anh cúi đầu liếc nhìn chiếc túi trong tay, lạnh lùng nói: “Tôi nói lại một lần nữa, mở cửa. Thẩm Cửu: “…”

Lại nữa! Mỗi lần trước khi nổi cơn thịnh nộ, anh đều nói chuyện với giọng điệu này.

Trong lòng Thẩm Cửu vẫn hơi sợ anh, rốt cuộc sau khi lần chần một hồi cô mới mở hé ra một khe nhỏ, cả người trốn sau cánh cửa, chỉ thò nửa đầu ra nhìn Dạ Âu Thần.

Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh nhạt, trên

người toát ra hơi thở lạnh giá như dã thú, khiến người ta không rét mà run.

Lúc Thẩm Cửu liếc sang, vừa hay anh cũng liếc lại, Thẩm Cửu giật nảy mình, định đóng cửa lại.

Một chiếc túi được đưa qua.

Thẩm Cửu ngớ người: “Cái, cái gì vậy?”

“Muốn trần truồng đi ra?” Giọng điệu Dạ Âu Thần rét lạnh, có thể nói là

nghiến răng ken két mà thốt ra: “Nếu không sợ chết, cô cứ thử xem.”

Thẩm Cửu sao có thể trần truồng mà bước ra? Cô vội nhận lấy túi trong tay Dạ Âu Thần, phát hiện bên trong đúng là một bộ quần áo mới

“Cảm ơn anh.” Cô cảm ơn anh một tiếng.

Dạ Âu Thần dời mắt, hít sâu một hơi: “Cho cô mười phút, mau chóng sửa

soạn xong rồi đi ra.”

“Ừm.” Thẩm Cửu đóng cửa, treo túi lên cái móc kế bên, lúc này cô mới mở lại vòi sen rửa sạch bọt trên người.

Đã nói là mười phút, Thẩm Cửu cũng nắm chắc thời gian, khoảng chín phút cô đã sửa soạn gọn gàng rồi mở cửa phòng tắm bước ra.

Trong phòng nghỉ im lặng như tờ, chỉ có một mình Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn.

So với nhiệt độ bình thường trong phòng nghỉ khi cô bước vào trước đó, lúc này trong phòng nghỉ giống như kho lạnh lưu trữ sản phẩm thịt đông lạnh, Thẩm Cửu vừa tắm xong, trên người còn lấm tấm mấy giọt nước, cô mới bước ra đã cảm thấy lạnh, theo phản xạ có điều kiện hắt xì một cái.

Dạ Âu Thần quay lưng về phía cô, cả người toát ra phong thái lạnh nhạt.

Thẩm Cửu đứng tại chỗ ngần ngừ một lát, mới nhỏ giọng gọi anh: “Này… Dạ Âu Thần, tôi sửa soạn xong rồi.”

Dạ Âu Thần khựng lại một lát rồi xoay đầu nhìn cô.

Ánh mắt kia đầy sự hẳn học, dọa cô sợ đến nỗi lùi lại một bước.

“Theo tôi ra ngoài.” Anh lại lạnh giọng nói.

Thẩm Cửu chỉ đành gật đầu, tiến lên đẩy anh ra ngoài.

Tựa như một giấc mơ, trước đó rõ ràng là Dạ Y Viễn đưa cô vào, nhưng lúc này lại chẳng thấy bóng dáng Dạ Y Viễn đâu, hơn nữa cũng không thấy tung tích trợ lý của anh ta, không phải đã nói là trợ lý của anh ta sẽ đến đưa quần áo cho cô sao?

Nhưng người xuất hiện ở đây sao lại là Dạ Âu Thần?

Thẩm Cửu nghĩ không ra.

“Rất thất vọng sao?” Bỗng nhiên Dạ Âu Thần lạnh lùng hỏi.

Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Cửu mới hoàn hồn: “Cái gì?”

“Người mà cô nhìn thấy sau khi bước ra là tôi đã khiến cô thất vọng rồi, đúng không?”

Thẩm Cửu: ”… Không có, tôi chỉ đang nghĩ xem họ đã đi đâu…”

Dạ Âu Thần châm chọc: “Cô cảm thấy tôi sẽ để cho người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ mới tắm xong của người phụ nữ thuộc về Dạ Âu Thần tôi sao?”

Nghe xong câu này, tim Thẩm Cửu hãng mất nửa nhịp.

“Lời hôm qua tôi nói với cô đã bay theo gió rồi hả?”

Câu này thật lạnh lẽo, Thẩm Cửu không khỏi rụt cổ lại: “Không phải.”

“Vậy vì sao ở chung với Dạ Y Viễn? Không phải tôi đã bảo cô tránh xa anh ta rồi mà?”

Thẩm Cửu đẩy anh ra ngoài, vừa giải thích: “Đây là ngoài ý muốn.”

“Vậy được, giải thích tôi nghe xem.” Thấm Cửu: ”…”

Không phải chứ, từ khi nào Dạ Âu Thần đã trở nên ấu trĩ thế này vậy? Hơn nữa anh vậy mà có hứng nghe cô giải thích?

Thẩm Cửu ngần người một hồi, nói giảm nói tránh kể lại việc xảy ra ở nhà ăn.

Chỉ là cô tranh cãi với một vài cô gái, sau đó đối phương ra tay trước, cô không kiềm được đã đánh trả…

Nói đến cuối, giọng của Thẩm Cửu đã dần dần yếu di, tựa như người làm sai là chính cô.

Dạ Âu Thần không nói gì, chỉ có hơi thở trên người càng nặng nề, Thẩm Cửu cũng không nói gì, đẩy anh quay về văn phòng.

“Vậy nếu không có gì, tôi đi trước đây.” Thẩm Cửu tưởng cô đưa anh đến văn phòng là xong việc, vậy nên cô chuẩn bị rời đi. Ai biết vừa xoay người, thanh âm lôi cuốn của Dạ Âu Thần đã vang lên.

“Cô đang sợ cái gì?”

Cái gì? Thẩm Cửu dừng bước, khó hiểu xoay đầu.

Dạ Âu Thần di chuyển xe lăn, chầm chậm xoay người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô: “Nếu là lỗi của người khác, vì sao cô chẳng có chút tự tin nào vậy?”

Thẩm Cửu tưởng anh không tin mình, chán nản xin lỗi Dạ Âu Thần: “Tôi xin lỗi, tôi biết chuyện thế này rất tồi tệ, sau này tôi… sẽ không vậy nữa.”

“Sẽ không thế nào? Không đánh trả? Hay là nói, nếu lần sau lại bắt gặp chuyện này, thì sẽ tiếp tục ấu đả với họ?”

Trong lòng Thẩm Cửu đã đủ ấm ức rồi, kết quả Dạ Âu Thần còn nói câu kiểu vậy, cô chỉ cảm thấy tất cả chua xót đều dồn nén trong lồng ngực, thật sự ép cô đến mức khó chịu cùng cực, hai tay buông thống bên người cũng không khỏi nắm chặt.

Đọc full tại 

“Tôi đều nghe theo cậu Dạ, cậu Dạ nói sao thì chính là vậy.”

Dạ Âu Thần thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của cô, cuối cùng không khỏi nhăn chặt mày.

“Cô ngốc hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc