“Cậu tưởng tớ không biết sao? Tuy cậu che giấu rất tốt, nhưng tình cảm của con người giống như mang thai sẽ lộ bụng, chỉ cần thời gian chung đụng giữa cậu và tớ lâu rồi, cậu căn bản không giấu được”
“Hàn Minh Thư ngây ra nhìn cô ta, một lúc sau thì quay đi.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, dựa vào suy đoán không thể đoán định được tất cả”
“Suy đoán?” Tiểu Nhan hít sâu một hơi, sau đó hai tay khoanh trước ngực nhìn Hàn Minh Thư.
“Vậy cậu tại sao không dám nhìn tớ? Trước không nói cái này, cậu có phải cho rằng tớ không biết khi cậu ở một mình thì tìm tin tức của Dạ Âu Thần không? Thanh tìm kiếm của cậu cái tên xuất hiện nhiều nhất là ai? Lẽ nào là cùng tên?”
Hàn Minh Thư: “..”
Trong lòng cô bụp một tiếng, trái tim giống như bị một tảng đá lớn đập vào.
“Cậu có phải luôn cho rằng tớ không có phát hiện ra, cho rằng bản thân che giấu rất tốt không?”
Tiểu Nhan nhớ lại, sau đó lại nói: “Thật ra chúng ta trên cao tốc từ Tô Thành đến Mạc Thành tớ đã nhìn thấy anh ta rồi, chỉ có điều tớ không có nói với cậu mà thôi”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư bỗng ngẩng đầu: “Cậu nói cái gì?”
Trên đường cao tốc, Dạ Âu Thần vậy mà cũng ở đó?
Tiểu Nhan nhìn phản ứng của cô, chỉ đành đem chuyện trên cao tốc nói hết một lượt cho Hàn Minh Thư. Sau khi nói xong, Hàn Minh Thư cuối cùng cũng phản ứng lại, hôm đó Tiểu Nhan sau khi lấy đồ ăn trở về thì trở nên có hơi kỳ lạ, có điều lúc đó bị Tiểu Nhan bịa lý do lừa mất.
Nhưng bây giờ thì sao?
Nhớ lại, là cô lúc đó căn bản không có nghĩ đến phương diện này.
“Có phải khá ngạc nhiên không, vừa về nước thì gặp được anh ta, tớ có khi cũng nghĩ, có phải là hai người các cậu duyên phận quá sâu rồi không, nếu không khoảng cách từ Tô Thành đến Mạc Thành, hai người sao có thể sẽ đụng phải nhau? Nhưng nói duyên phận của hai người sâu, hôm đó hai người căn bản không có thấy mặt. Có lẽ, là vì tớ ở trong tác động, Minh Thư… làm bạn của cậu, cá nhân tớ không hy vọng cậu tiếp tục qua lại với anh ta. Bởi vì anh ta, cậu đã chịu quá nhiều tổn thương, nhưng trên phương diện tình cảm, cậu nếu như còn yêu anh ta, vậy thì… tớ vẫn là ủng hộ ễ Nói đến cuối cùng, Tiểu Nhan vậy mà còn bước tới, cúi người ôm lấy vai của cô.
Hàn Minh Thư cả người ngây ra tại chỗ.
Đột nhiên, cảm thấy mắt của mình hình như có hơi ươn ướt.
Thì ra nhiều năm như vậy không phải là một mình cô, Tiểu Nhan cô ấy đều biết.
Phải, tuy cô bây giờ nhìn thấy Dạ Âu Thần giả bộ như không hề dao động, nhưng nhiều năm như vậy…
Trong lòng cô vẫn là luôn lén lút yêu Dạ Âu Thần, sẽ quan tâm đến tình hình của anh, tin tức của anh.
Bao gồm cả chuyện anh từ trên xe lăn đứng dậy được, trở thành một người đi lại bình thường, anh trở thành người thật sự có tất cả của tập đoàn Dạ Thị, những điều này cô đều biết.
Tuy nhiên, cô vẫn không biết chân của Dạ Âu Thần, rốt cuộc chữa khỏi như nào.
Khả năng nhìn thấy anh đứng lên được, đối với Hàn Minh Thư mà nói đương nhiên là vui mừng thay cho anh.
Chỉ có điều, cô cho dù yêu anh, cũng không muốn tiếp tục đến với anh lần nữa.
Chuyện đã qua như mây khói thoảng qua trước mắt, ai quy định tôi còn thích bạn thì bắt buộc phải ở bên cạnh bạn?
“Đi đi, nói chuyện rõ ràng với anh ta, hỏi cho rõ những nghỉ hoặc trong lòng cậu. Nếu như cậu thật sự còn yêu thì đừng bỏ lỡ” Tiểu Nhan vỗ võ vai của cô, giọng nói hiếm khi dịu dàng.
Hồi lâu, cô ta buông tay sau đó xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Hàn Minh Thư cúi đầu liếc nhìn nơi ẩm ướt ở bên vai mình.
Hai giờ chiều.
Một chiếc xe quen thuộc dừng ở dưới lầu, Lang An chủ động gọi điện cho Hàn Minh Thư.
“Cô Shelly, cậu Dạ bảo tôi đến đón cô”
Hàn Minh Thư đối với giọng nói của Lang An rất quen thuộc, cô đi đến bên cửa sổ nhìn, quả nhiên nhìn thấy Lang An dựa vào xe gọi điện thoại, cô mím môi: “Được, đợi tôi 5 phút.”
Hàn Minh Thư thu dọn tài liệu, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
của Lang An, cho nên tầng văn phòng có khá nhiều người đứng ở cửa sổ nhìn.
“Nếu như tôi không nhận nhầm, đây là trợ lý Lang An của Dạ Âu Thần tập đoàn Dạ Thị? Anh ta sao lại đến đây?”
“Công ty chúng ta với công ty bọn họ không phải là có hợp tác sao? Cho nên người ta đến đón”
“Cho dù là có hợp tác, cũng không cần đích thân đến đón chứ?”
Thi hân mỉm cười nhàn nhạt: “Có lẽ, là người ta thủ đoạn tt Nghe vậy, Trương Ngọc cũng nhướn mày: “Nếu không thì sao? Công ty là Hàn Đông mở thay cô ta, kết quả kéo được nhiều tài nguyên như vậy, có thể thấy thủ đoạn của người phụ nữ này thật sự không giống”
“Cô ấy cho dù thật sự có thủ đoạn, vậy cũng là người các cô không ganh ty được, một Hàn Đông một Dạ Âu Thần, đây chính là hai người đàn ông khó lay động nhất Mạc Thành, bao nhiêu phụ nữ đưa đến trước mặt bọn họ đều không để vào trong mắt, các cô ở đây mà ghen ty, còn không bằng vẽ thêm mấy bức tranh đi?”
Người nói lời này là Nhậm Hoa, cô ta trực tiếp quăng tài liệu lên trên bàn, sau đó đứng dậy khoanh tay liếc nhìn cho Trương Ngọc và Thi Hân.
Hai người này, cô ta mới đầu đã nhìn không thuận mắt rồi.
Qua thời gian lâu như vậy, vậy mà càng nhìn càng phiền.
“Hừ, ai thèm? Giữa hai người đàn ông đều có giấu dao, cô ta lợi hại, Nhậm Hoa cô nói chuyện thay.
cô ta như vậy, chẳng lẽ cô cũng muốn giống với cô ta?”
Trương Ngọc hừ một tiếng, phản kích lại.
Thi Hân hai tay khoanh trước ngực: “Đáng tiếc.
người khác cũng không nhìn trúng cô”
“Phải” Nhậm Hoa hai tay chống hông: “Bọn họ không nhìn trúng tôi, cũng không nhìn trúng các cô, các cô đắc ý cái gì? Còn nữa, tôi cảm thấy tôi có nghĩa vụ nói cho các cô một chuyện”
Nói đến đây, Nhậm Hoa liền có hơi đắc ý.
€ô ta là người duy nhất trong văn phòng biết được sự thật này, nghĩ đến đây, cô ta liền trực tiếp nói: “Các cô luôn dùng ánh mắt thiển cận đi nhìn Minh Thư, nhưng các cô không ngờ đâu? Cô ấy với Hàn Đông căn bản không phải là loạt quan hệ đó, cô ấy họ Hàn”
Trương Ngọc không nghe ra được đầu đuôi trong đó, chớp chớp mắt: “Cô ta họ Hàn thì sao chứ?”
Thi Hân cẩn thận suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nhìn chằm chằm Nhậm Hoa.
“Lời này là có ý gì?”
“Có ý gì, các cô tự mình nghĩ đi, dù sao trong đầu óc thiển cận của các cô không chứa được thứ gì thuần khiết khác, tôi không nói nhiều nữa”
Nhậm Hoa không thèm để ý bọn họ nữa, vòng qua bàn đi ra ngoài, Vương An thấy thế vội vàng đuổi theo: “Hoa Hoa, em đi đâu thế? Tôi đi cùng em?”
“Biến đi” Nhậm Hoa trực tiếp bắn cho anh ta một câu: “Bà đây đi nhà vệ sinh anh cũng đi theo? có bệnh thần kinh à?”
Vương An bị cô ta mắng rồi, có hơi ngại ngùng mỉm cười, sờ sờ đầu: “Vậy tôi ở đây đợi em”
Sau khi Nhậm Hoa rời khỏi, những người khác.
đều có hơi nghỉ ngờ.
“Những lời cô ta vừa mới nói là có ý gì? Minh Thư họ Hàn, vậy thì có liên quan gì đến Hàn Đông?”
Trương Ngọc không có đầu óc gì, vậy mà còn ở đó hỏi.
Mà Thi Hân suy nghĩ một lát, cảm thấy đã đoán được đại khái rồi, chỉ có đi ô ta không có nói ra, sắc mặt chỉ trắng bệch đi vài phần.
Mà một bên khác, Hàn Minh Thư đã ngồi lên xe của Lang An.
Sau khi chiếc xe lái đi, bên trong rơi vào một khoảng trầm mặc đáng sợ.
Thấy phương hướng xe chạy không phải là nơi trong thành phố, Hàn Minh Thư liền nhíu mày hỏi: “Không phải là nói gặp ở công ty rồi sao?”