TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1810:

 

“Tại sao chứ?”

 

Phương Đường Đường không cách nào hiểu nổi: “Tại sao anh ấy phải giấu cậu chứ? Chuyện này không phải nên như vậy sao, câu hỏi anh ấy anh ấy trả lời, dù gì thì quan hệ giữa hai người các cậu cũng là giả, cảm giác cũng không có gì tốt để giấu cả.”

 

Giang Tiểu Bạch cũng nghĩ như vậy.

 

Đột nhiên Phương Đường Đường nhớ đến gì đó, hét lên một tiếng: “A! Có phải cậu đã làm gì không phải phép với anh ấy, khiến anh ấy thấy khó mà mở miệng, vậy nên mới…Còn chưa nói hết câu, sắc mặt của Giang Tiểu Bạch đã trở nên rất khó coi.

 

“Không thể nào! Tớ làm sao có thể không phải phép với anh ấy được!”

 

“Vậy tớ hỏi cậu, lúc cậu tỉnh táo có vô lên vai của anh ấy, để anh ấy cũng cậu không?”

 

Nghe xong, Giang Tiểu Bạch không hề suy nghĩ mà trả lời ngay: “Sẽ không.”

 

“Vậy còn không phải sao, tối hôm qua cậu uống say rồi, nhưng vẫn ra sức về lên vai của người ta, còn giữ chặt cổ của người ta không chịu buông nữa.

 

Giang Tiểu Bạch bị Phương Đường Đường nói đến câm nín.

 

“Vậy nên nói, lúc cậu uống say, có khả năng cái gì cũng làm ra được thật. Tiểu Bạch, anh ấy không đồng ý nói với cậu, chắc chắn là do cậu đã làm gì anh ấy!”

 

Trong lúc Giang Tiểu Bạch cạn lời, lại cảm thấy lời của Phương Đường Đường nói hình như cũng có lý.

 

Đáng chết mà! A! Tại sao cô lại cảm thấy đối phương nói có lý chứ?

 

Nhưng mà, cô lại không nhớ ra được gì cả, mà câu nói đó, ánh mắt đó của Tiêu Túc đúng là sâu xa, khiến người ta phải suy tư.

 

Tiêu rồi tiêu rồi, bây giờ Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy có khả năng mình đã làm ra những hành động vô lễ với Tiêu Túc.

 

“Làm sao bây giờ? Nếu như theo lời của cậu nói tớ đã làm gì đó với anh ấy, vậy thì chẳng phải sau này gặp mặt sẽ rất ngại sao?”“Khụ khụ… Phương Đường Đường họ nhẹ hai tiếng: “Ngại thì ngại, dù gì thì cậu cũng đã quên hết rồi, người nhớ là anh ấy, mình thấy nếu có ngại cũng nên là tự mình anh ấy ngại mới đúng.”

 

Giang Tiểu Bạch đau đầu.

 

Sau khi cúp điện thoại, vẫn còn nhớ về việc này, cô nằm ở trên giường cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ nổi chút xíu gì về chuyện sau khi say.

 

Một tí cũng không.

 

Hứa Yến Uyển nghỉ ngơi ở bệnh viện mấy ngày, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

 

Trong thời gian này, thỉnh thoảng khi Tiểu Nhan rảnh sẽ đến đưa cơm còn Tô Cửu vẫn luôn túc trực ở bên Hứa Yến Uyển.

 

Mấy ngày nay, xem như những người phụ nữ vẫn nói chuyện được với nhau.

 

Tô Cửu và Tiểu Nhan hợp nhau nhất còn Hứa Yến Uyển lại cực kì im lặng.

 

Có khi thường nhìn Tiểu Nhan đến mất hồn, đợi người gọi nhiều lần mới bình thường trở lại, sau đó cười nhạt.

 

Ít lần thì không nói nhưng nhiều lần rồi lại khiến Tiểu Nhan sinh lòng nghi ngờ nên liền hỏi Hứa Yến Uyển tại sao lại luôn nhìn mình như vậy.

 

Hứa Yến Uyển cũng trả lời một cách vô cùng đúng mực.

 

“Nhìn cô trẻ trung nên ngưỡng mộ, tôi cũng thích sức sống của cô nữa.”Luôn luôn chú ý đến mọi mặt, không bao giờ khiến người khác không thoải mái.

 

Vốn dĩ Tô Cửu muốn đến đây để phát hiện ra gì đó thông qua tiếp xúc nhưng kết quả lại không phát hiện được gì, cuối cùng cô ta đưa ra một kết luận.

 

Hoặc là Hứa Yến Uyển không hề có suy nghĩ đó hoặc là vì cô ta giấu giỏi quá nên ngây cả mình cũng không nhìn ra được.

 

Nếu như là cái trước, vậy thì tốt quá rồi.

 

Nếu là cái sau….

 

Ánh mắt của Tô Cửu tối lại,, nhìn góc nghiêng của Tiểu Nhan, phát hiện rằng ánh mắt của con bé này vẫn luôn ngây thơ như vậy.

 

Nếu như là cái sau, vậy thì có thể sẽ trở nên rất không tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc