TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 723: KHÔNG THÍCH HỢP

Một lát sau anh mới ngẩng đầu lên một lần nữa, giọng nói đạm mạc.

“Mấy ngày nay vất vả cho cô rồi.”

Tiểu Nhan thụ sủng nhược kinh, lắc đầu nói: “Không khổ đâu, chỉ có điều là… em muốn gặp Minh Thư, có được không?”

Mặc dù là nam thần rất quan trọng, có điều là… bạn tốt còn quan trọng hơn.

Trong lòng của Tiểu Nhan vẫn còn nhớ Hàn Minh Thư nhiều hơn một chút.

“Đi đi.”

Lúc Tiểu Nhan được đưa đến phòng bệnh của Hàn Minh Thư, Tô Cửu đang chăm sóc cho cô, nhìn thấy Tiểu Nhan tới, biểu cảm trên mặt có chút buông lỏng: “Tiểu Nhan, chuyện ở nước X đều đã xử lý xong rồi hả?”

“Ừ, điều đã xử lý xong hết rồi, tôi nghe nói là Minh Thư bị sốt?”

Lúc hai người nói chuyện với nhau giống như là sợ đánh thức Hàn Minh Thư, cho nên cố gắng giảm thấp âm lượng của mình xuống không ít.

Tô Cửu gật đầu: “Đúng vậy, nóng rất dữ dội, nhưng mà cô ấy lại đang mang thai, không thể tùy tiện dùng thuốc cho nên bác sĩ đề nghị hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý.”

Nghe nói thế, Tiểu Nhan nhịn không được mà kinh ngạc kêu lên tiếng: “Thật sự mang thai hả?”

Tô Cửu giống như là bắt được cái gì đó, nheo mắt lại đánh giá Tiểu Nhan.

“Nghe giọng điệu này của cô, cô đã sớm biết Minh Thư mang thai rồi hả? Vậy thì cô ấy thì sao, bản thân cô ấy có biết chuyện này không vậy?” Nói đến đây, Tô Cửu nhịn không được mà đôi mi thanh tú nhăn lại.

Nếu như sau khi Hàn Minh Thư biết mình mang thai mà còn chạy lung tung, kết quả đó… có lẽ là rất tồi tệ.

“Tôi chỉ đoán mà thôi, bởi vì lúc đó có nói chuyện với Minh Thư, hai chúng tôi đều chưa xác định, lúc ấy Minh Thư còn đang suy nghĩ giờ sau khi tổ chức hôn lễ xong sẽ nghiêm túc kiểm tra một lần, không nghĩ tới là…”

Cả hai đều ăn ý giữ vững sự im lặng không tiếp tục nói tiếp nữa.

Có lẽ là trải qua mấy chục giây, Tiểu Nhan bước lên nhận lấy khăn mặt ở trong tay của Tô Cửu, nói khẽ: “Để tôi làm cho, trước kia lúc cậu ấy bị bệnh cái gì tôi cũng chăm sóc cho cậu ấy, tôi cũng biết được vài thói quen của Minh Thư.”

Chỉ cần có lợi với bệnh tình của Hàn Minh Thư, đương nhiên Tô Cửu sẽ không từ chối, cô ta nhanh chóng đưa khăn mặt vào trong tay của Tiểu Nhan.

Sau đó liền do Tiểu Nhan chăm sóc Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư vẫn luôn sốt rất cao, không biết có phải là do nóng đến hồ đồ rồi không, thỉnh thoảng sẽ nói ra vài câu, nhưng mà những lời nói đó nghe xong liền biết được là lúc ý thức không rõ ràng.

Nhưng mà Hàn Đông lại nói chưa tìm được Dạ Âu Thần, vậy thì nói rõ anh không có trong đám người sống xót, vậy thì… thi thể của anh đâu?

Hai người bọn họ vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, ông trời ơi… tại sao lại phải chia rẽ bọn họ như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không kiềm chế được mà đỏ cả tròng mắt, nước mắt rơi xuống.

“Âu Thần… anh trở về… trở về đi…”

Thiếu chút nữa là Tiểu Nhan đã khóc thành tiếng, lúc này Hàn Minh Thư đang yên tĩnh nằm đó lại nói một câu nhưng mà rất nhỏ, Tiểu Nhan chỉ có thể nằm sấp qua nghe.

Sau khi nghe thấy cô gọi tên của Dạ Âu Thần, nước mắt rơi dữ dội hơn.

“Minh Thư, cậu yên tâm đi… chắc chắn cậu Dạ không nỡ nhìn cậu khổ sở một mình đâu, anh ta nhất định sẽ trở về.”

Ngày hôm sau, sau khi cả đám ăn sáng xong, Hàn Minh Thư tỉnh dậy.

Bởi vì bị sốt quá cao cho nên còn lại một chút di chứng, lúc Hàn Minh Thư tỉnh dậy phát hiện tay chân của mình đều mông lung, hơn nữa cơ bắp khắp nơi đều đau nhức, đầu cũng nặng nề, cảm giác ngồi dậy cũng rất phí sức.

“Minh Thư, cậu đã tỉnh rồi, để tớ đỡ cậu.”

Tiểu Nhan thân mật đi đến đỡ cô dậy, sau đó ngồi ở bên mép giường không chịu đi.

Mà nghe thấy tin tức cô tỉnh dậy, Hàn Đông và Tô Cửu đồng thời đi đến.

Hàn Minh Thư được Tiểu Nhan đỡ, sau đó mông lung ngẩng đầu lên nở nụ cười với cô: “Về rồi hả?”

Tiểu Nhan ngẩn người, sau đó gật đầu: “Ừ, về rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Giọng nói của cô nhàn nhạt nghe không ra vui buồn, chỉ là vô cùng khàn, giống như cổ họng đã đi trong sa mạc rất lâu nhưng không có ai mang đến một ngụm nước.

Hàn Minh Thư đưa tay, động tác nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Tiểu Nhan, sau đó mới ngẩng đầu lên, gò má tái nhợt đối diện với Hàn Đông.

“Anh, đã có tin tức của Âu Thần chưa?”

Hàn Đông: “…”

Tô Cửu: “…”

Tiểu Nhan: “…”

Vừa mới tỉnh dậy liền hỏi chuyện liên quan đến Dạ Âu Thần, trong lúc nhất thời ba người cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Ngược lại là Tiểu Nhan nhanh chóng kịp phản ứng, cười hì hì nói: “Minh Thư, cậu vừa mới tỉnh lại chắc chắn vẫn còn có chỗ không thoải mái, hơn nữa người cũng đã mê man một thời gian dài như vậy, chắc chắn là bây giờ đã đói bụng rồi có đúng không? Cậu có muốn ăn cháo không, để tớ cho người đi chuẩn bị mấy loại cậu muốn, ăn mặn hay là ăn ngọt?”

Giọng điệu vui vẻ nhanh nhảo của cô cho thấy cô muốn di chuyển chủ đề này sang chỗ khác.

Tô Cửu nghe nói như vậy cũng bỗng nhiên phản ứng lại: “Đúng rồi đó, vừa mới tỉnh ngủ, người quá yếu, vẫn nên ăn một chút gì đó đi, những chuyện khác ăn xong rồi lại nói.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô ngước mắt lên nhìn ba người trước mắt.

Sắc mặt của ba người đều không tốt, xung quanh mắt đều có vẻ mệt mỏi rã rời, rõ ràng là vì chăm sóc cho cô mới có thể như thế này, nếu như lúc này cô vẫn cứ cố chấp chẳng phải là sẽ làm phụ lòng bọn họ à?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đành phải gật đầu ừm một tiếng.

Ánh mắt của Tiểu Nhan sáng lên: “Vậy cậu muốn ăn mặn hay là ngọt?”

“Cái gì cũng được.”

“Vậy để tớ đi múc cho cậu.”

Tiểu Nhan nhanh chóng đứng dậy, sau đó múc cho Hàn Minh Thư một chén cháo ngọt, lúc đứng ở trước mặt của Hàn Minh Thư thì trên mặt đều tràn đầy nụ cười: “Nào, đây chính là cháo ngọt mà cậu thích ăn nhất lúc còn ở nước X, hồi nãy tớ đã thử mùi rồi, nhà hàng này làm rất đúng bản gốc.”

Tiểu Nhan một muỗng đưa đến bên môi của Hàn Minh Thư.

Cháo ngọt tỏa ra hương thơm ngọt ngào trong không khí, nhiệt độ quanh quẩn ở bên cạnh, vốn dĩ là thứ mà mình rất thích, nhưng mà lúc Hàn Minh Thư há miệng ngậm thìa cháo kia vào, lúc nuốt xuống lại không cảm nhận được một vị ngọt nào.

Có thì cũng chỉ có tràn đầy cay đắng.

Có điều là cô vẫn chậm rãi ăn, Tiểu Nhan đút cô cô liền ăn.

Yên tĩnh, ngoan ngoãn, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Trái tim của Tiểu Nhan chậm rãi nhấc lên, cứ luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp, Minh Thư như thế này quá yên tĩnh, hơn nữa cho cô ăn cháo mà cô lại không kháng cự chút nào.

Cảm giác này căn bản không phải là phản ứng bình thường nên có.

Làm sao mà cô vừa mới hỏi chuyện của Dạ Âu Thần, Tiểu Nhan kêu cô húp cháo thì cô liền húp cháu vậy chứ?

Trong lúc Tiểu Nhan đang cảm thấy không thích hợp, tốc độ cho ăn cháo càng ngày càng chậm, rốt cuộc Hàn Minh Thư cũng đã có phản ứng.

Cô giống như là cảm thấy không thoải mái, đột nhiên cúi người xuống che lấy bụng của mình, sắc mặt tái nhợt cúi đầu xuống đất, phun hết tất cả những ngụm cháo mà mình vừa với ăn vào.

Bình luận

Truyện đang đọc