TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Đừng đẩy em ra, cầu anh.

Thẩm Cửu nhắm mắt lại, luôn mặc niệm câu này trong lòng.

Cô cũng hi vọng lúc này Dạ Âu Thần có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô.

Nhưng không…

Anh bỗng nắm lấy cánh tay gầy yếu của cô, muốn kéo cô ra, Thẩm Cửu ý thức được anh muốn làm gì, cô hoảng loạn vươn tay dùng sức ôm chặt lấy cổ anh, không muốn buông ra.

“…” Anh cau mày, người phụ nữ này lúc nào thì học được công phu quấn lấy người khác này? Trước giờ không thấy dáng vẻ này của cô, bây giờ cô lại…

Anh nhíu mày, trầm giọng nói: “Buông ra!”

Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới, nhắm mắt, biểu cảm liều chết nói: “Không buông.”

“Cô có buông hay không?”

“Không buông, chết cũng không buông. Dạ Âu Thần, em muốn quấn lấy anh, em và anh đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Ha…” Anh bỗng thấp giọng cười, tiếng cười tràn đầy trào phúng: “Kỹ thuật diễn thật tốt, nếu không phải tôi biết trước, e rằng thật sự bị cô lừa.”

Thẩm Cửu kinh ngạc, động tác trong tay có chút buông lỏng.

Tranh thủ lúc này, Dạ Âu Thần bắt lấy tay cô đẩy cô ra.

Cô lùi về phía sau hai bước mới đứng vững được cơ thể, cô nhìn anh, anh quả nhiên vẫn đẩy cô ra.

Anh quả nhiên…thật sự muốn ly hôn với cô sao?

“Xem ra, cô không biết chân tướng thì sẽ không bỏ cuộc, đi theo tôi.”

Loading...

Dạ Âu Thần lăn xe lăn ra khỏi phòng nghỉ, Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ nửa ngày mới chậm rãi đi theo.

Cô theo anh tới phòng làm việc đầu ngoài, thấy anh đến trước bàn kéo ngăn kéo, sau đó lấy ra túi hồ sơ vứt lên bàn.

“Xem đi, xem xong thì cút.”

Giọng điệu ác liệt như vậy…

Thẩm Cửu bỗng tâm tàn ý lạnh.

Cô đứng nguyên tại chỗ bất động nhìn anh.

Ánh mắt đó khiến Dạ Âu Thần bất giác cau mày: “Sao vậy?”

“Bất kể bên trong là gì, dù sao cũng đều là lý do anh khuyên em rời đi, không phải sao?”

Dạ Âu Thần mím môi không lên tiếng, ánh mắt u ám nhìn cô.

“Cho nên…” Cô cười: “Em không xem.”

“Dù sao thì anh muốn khiến em rời đi có thể có trăm ngàn lý do, em cũng đã thấp hèn cầu anh như vậy rồi, anh vẫn muốn đẩy em ra, vậy…thì như ý nguyện của anh đi.”

Cô không bước tới cầm tài liệu, cô đã không muốn biết bên trong là gì nữa rồi.

Chuyện hôm nay cô làm đã đủ nhiều rồi.

Nhưng Dạ Âu Thần vẫn không có ý quay đầu.

Một chút cũng không có.

Cô còn ở lại làm gì?

Tự tìm nhục nhã?

“Khoảng thời gian này đã làm phiền anh rồi, em sẽ nhanh chóng biến mất trước mắt anh, vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện nữa.”

Nói xong, cô cố gắng ép nước mắt sắp rơi xuống về, nở nụ cười thật tươi với Dạ Âu Thần.

Cô cười chảy nước mắt, mặc dù ý cười bên môi rất nhạt, nhưng biểu cảm và ánh mắt đó lại khiến người ta cảm thấy được sự tuyệt vọng.

Là cô tự mình lựa chọn, cô bây giờ sao lại biểu hiện ra dáng vẻ này cho anh xem?

Khóe môi Dạ Âu Thần khẽ nhúc nhích, cuối cũng lại không nói câu nào.

Thẩm Cửu chậm rãi xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Lúc ra ngoài, vừa khéo đụng phải Lang An đi vào.

Thấy cô mặt đầy nước mắt, Lang An tràn đầy kinh ngạc: “Mợ hai, mợ…”

Thẩm Cửu như không nhìn thấy anh ta, lướt qua người anh ta.

Lang An kỳ quái sao cô lại xuất hiện ở đây, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh ta vội xông vào phòng làm việc, muốn mở miệng hỏi thì Dạ Âu Thần lại trực tiếp mở miệng cắt đứt tất cả nghi vấn của anh ta.

“Xử lý những tài liệu này, sau này không cho phép cô ấy tới tập đoàn Dạ thị nữa.”

Lang An sững sờ nửa ngày mới phản ứng lại: “Cậu Dạ, cậu là…định cắt đứt triệt để với mợ hai sao? Thật sự không hối hận sao?”

Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhướn mày, giọng nói sắc bén: “Lúc nào thì tới phiên cậu chất vấn quyết định của tôi rồi?”

Lang An: “…Nhưng mà cậu Dạ, chuyện này…”

“Ra ngoài.”

“Cậu Dạ!”

“Cút!!!” Dạ Âu Thần lại bỗng nhiên nổi giận, giơ tay gạt hết đồ trên bàn xuống đất.

Rầm rầm rầm!

Máy móc trên bàn bị anh gạt xuống đất, phát ra tiếng vang cực lớn, tuy nhiên Thẩm Cửu đã đi xa rồi, căn bản không nghe thấy những tiếng động này.

Lang An ngây ngốc nhìn một màn này thật lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng, xoay người ra ngoài.

Tiểu Nhan ở phòng tài vụ đợi đến gấp gáp, cô đợi thật lâu cũng không đợi được Thẩm Cửu quay lại, thế là cô ấy liền suy đoán, lâu như vậy còn không quay lại, có phải đã làm hòa với Dạ Âu Thần rồi, sau đó hai người anh anh em em với nhau rồi không?

Nghĩ tới cảnh hai người đó âu yếm bên nhau, Tiểu Nhan liền cảm thấy rất vui mừng.

Nếu vậy thì cô sau này không cần lo lắng nữa, trải qua chuyện nghiêm trọng như vậy, hai người họ nhất định có thể tu thành chín quả!

Thế là Tiểu Nhan lại nghĩ tới, đợi họ làm hòa rồi thì cô nhất định phải hung hăng tống tiền Thẩm Cửu một trận mới được, dù sao thì mấy ngày nay cô vì Thẩm Cửu mà chạy lên chạy xuống cũng rất cực khổ.

“Tiểu Nhan, không phải cô và Thẩm Cửu cùng tới công ty sao?”

Đang nghĩ đến xuất thần thì bỗng có đồng nghiệp hỏi cô một câu.

Tiểu Nhan sực tỉnh, gật đầu: “Đúng vậy, tôi cùng cô ấy đến, nhưng làm sao cô biết?”

“Tôi nhìn thấy, lúc hai người vào tôi vừa khéo xuống lầu, nhưng mà…hôm nay không phải cô xin nghỉ phép sao, sao lại tới công ty?”

“Tôi thích, tôi xin nghỉ quay về công ty chơi.”

“…Vậy cô không đi cùng Thẩm Cửu nữa à?”

“Cô không thấy tôi đang đợi cô ấy à?”

“Nhưng chúng tôi vừa nãy nhìn thấy cô ấy dưới lầu, hình như cô ấy đi rồi.”

“Cái gì?” Tiểu Nhan lập tức nhảy dựng lên: “Cô ấy đi rồi? Lúc nào?”

“Thì vừa nãy…”

Đậu xanh!

Tiểu Nhan lập tức chạy nhanh ra ngoài, chạy được một nửa lại vòng ngược về.

“Đợi chút, các người vừa nãy lúc nhìn thấy cô ấy dưới lầu, cô ấy là đi một mình, hay là có người đi cùng cô ấy?”

Cô phải hỏi rõ mới được, nếu không hỏi rõ đã trực tiếp chạy xuống dưới tìm người, đến lúc đó quấy rầy người khác thì làm sao?

“Cô ấy nhất định là đi một mình rồi, hơn nữa hình như cảm xúc không đúng lắm, tôi còn đang nghĩ…đây là làm sao vậy đây?”

“Còn cần nói sao? Cô ta dạo này không tới công ty, trước đây không phải đều đồn cô ta bám được Dạ tổng sao? Bây giờ xem ra đại khái là bị Dạ tổng bỏ rồi.”

Có đồng nghiệp khác nghe thấy, không nhịn được vui vẻ khi người gặp họa bổ thêm một đao.

Rất nhanh đã có người bổ thêm đao nữa: “Thật đó, tôi thấy cô ta khóc thành như vậy, e rằng là bị bỏ thật rồi, tôi đã nói mà, Dạ tổng sao lại thích dạng phụ nữ như vậy, đại khái là công phu ở phương diện đó tốt, muốn vui vẻ nhất thời đi? Bây giờ cảm giác tươi mới qua rồi, đương nhiên là không cần cô ta nữa.”

Đám người bắt đầu cười to ha hả.

Sắc mặt Tiểu Nhan lập tức biến đổi, hét to: “Các người đang nói linh tinh gì đó? Thẩm Cửu mới không phải như các người nói! Cô ấy và Dạ tổng là người yêu rất đơn thuần! Các người cho rằng ai cũng dơ bẩn như các người à! Thật đê tiện!”

Bình luận

Truyện đang đọc