Vừa dứt lời, Dạ Âu Thần đã thô bạo xé bộ đồ ngủ mà cô vừa mặc lên.
“AI” Thẩm Cửu sợ hãi kêu lên, thân thể nhỏ bó của cô vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy trong lòng anh, tay Dạ Âu Thần bắt đầu di chuyển trên người cô, khiến cô nghĩ đến buổi sáng đen tối ngày hôm nay, lúc này nơi nào đó vẫn còn cảm thấy chua xót.
Nếu như anh lại giống như buổi sáng…
“Không, đừng!” Thẩm Cửu giữ cánh tay đang lộn xộn của anh lại, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng: “Đừng đối xử với tôi như vậy!” liệt như sáng nay, Thẩm Cửu không dám bảo đảm liệu cục cưng của mình có còn giữ nổi nữa hay không! Phản ứng quá khích của cô khiến Dạ Âu Thần có chút ngỡ ngàng, bàn tay anh gia tăng lực vuốt ve cô, ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Sao nào? Làm chuyện hổ thẹn với lòng, không dám để tôi kiểm tra?” Thẩm Cửu nức nở nói: “Dạ Âu Thần, sáng nay tôi đi bệnh viện kiểm tra rồi!” Nghe xong, Dạ Âu Thần nhướng mày.
“Tôi không thể làm chuyện đó với anh, nếu không… sẽ không giữ được đứa bé mất.” Cuối cùng, Thẩm Cửu vẫn nói những lời này ra, hi vọng Dạ Âu Thần có thể tha cho cô.
Sắc mặt Dạ Âu Thần vốn đang lạnh lùng, sau khi nghe thấy hai chữ “đứa bé”, ánh mắt đột nhiên trở nên hung dữ hơn, lực trên bàn tay cũng gia tăng, nghiến răng nói: “Cô còn dám nhắc đến đứa bé với tôi? Một đứa con hoang mà thôi, vốn còn định nghĩ sẽ bảo cô phá nó, cô tưởng rằng tôi sẽ bảo vệ cho nó sao?” Xoet! Bộ đồ ngủ của Thẩm Cửu bị xé ra.
Đáy mắt Thẩm Cửu hiện lên sự tuyệt vọng, cô kéo tay áo Dạ Âu Thần: “Đừng, lúc trước rõ ràng anh đã đồng ý với tôi là sẽ giữ lại đứa bé.” Đáy mắt cô đã trở nên ẩm ướt, lúc này dáng vẻ cô ngước lên nhìn Dạ Âu Thần, khung cảnh trong đáy mắt như một hồ nước trong sạch, chỉ là đáy mắt cô lúc này mơ hồ như có sương mù, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Dạ Âu Thần khẽ ngơ ra, cũng chợt mềm lòng đi một chút.
Đột nhiên, anh nhếch miệng: “Được thôi, cầu xin tôi.” Thẩm Cửu không nói gì.
Dạ Âu Thần dụ dỗ cô: “Cầu xin tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cô và đứa con hoang đó.” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn anh, góc mắt còn có giọt nước mắt đang chực rơi.
“Chỉ cần cầu xin anh, anh sẽ tha cho tôi sao?” Cô có chút không tin, bởi vì Dạ Âu Thần vui giận bất thường, cô chỉ sợ cầu xin xong, anh đột nhiên sẽ nuốt lời.
Nhưng nếu như không cầu xin, cô sẽ chẳng có chút cơ hội nào, bác sĩ đã nói rất rõ ràng với cô rồi, nếu như đêm nay Dạ Âu Thần còn làm gì đó với cô…
Đứa bé chắc chắn sẽ không thể giữ được.
“Vậy phải cầu xin tôi đi mới biết được.” Quả nhiên.
Lời của Dạ Âu Thần không giống với lúc trước.
Sắc mặt của Thẩm Cửu dưới ánh đèn trở nên trắng bệch hơn vài phần, cô nắm bàn tay Dạ Âu Thần càng chặt hơn, sau đó nhỏ giọng nói: “Được, vậy tôi cầu xin anh… tha cho tôi lần này, tha cho tôi và con, cầu xin anh!” Con ngươi của Dạ Âu Thần đột nhiên co rút lại.
Vậy mà cô đã thật sự mở miệng cầu xin anh rồi! Bởi vì muốn giữ lại đứa con hoang này, sáng nay anh bảo cô xử lí nhiều tài liệu như vậy cô cũng không chút oán giận, bị sỉ nhục trước mặt mọi người trong phòng họp cũng không chút chống cự, bây giờ lại vì đứa con hoang này mà cầu xin anh? Dạ Âu Thần cười lạnh.
“Người phụ nữ đã kết hôn lần hai kia, tôi nên nói cô ngu ngốc hay nói cô thâm tình đây? Cũng đã li hôn rồi, cô còn muốn giữ con thay cho người đàn ông kia nữa à? Là hi vọng có một ngày có thể trở lại bên anh ta sao?” Lúc nói đến câu thứ sau, giọng điệu của Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, không khí cũng bị bao trùm bởi cơn tức giận.
Lại nhắc đến Lâm Tuấn.
Thẩm Cửu rất muốn hét vào mặt Dạ Âu Thần, đứa trẻ trong bụng cô không có chút nào liên quan đến Lâm Tuấn hết.
Nhưng mà… lại nhớ đến câu nói kia của Hàn Mai Linh.
Bộ vest là Dạ Y Viễn! Là anh cả của Dạ Âu Thần, Dạ Y Viễn.
Chẳng lẽ, đứa bé trong bụng cô là của Dạ Y Viễn sao? Thẩm Cửu rũ mắt xuống nghĩ ngợi, Dạ Âu Thần lại cho rằng cô bị nói trúng tim đen nên không còn gì để nói, dáng vẻ nhẫn nhịn của cô khiến anh càng thêm tức giận.
“Vì người đàn ông như vậy, cô lại có thể làm đến mức độ này, ha…” Dạ Âu Thần thả cô ra, sắc mặt chán ghét, giọng nói lạnh đi: “Nhìn thấy gương mặt này của cô là đã thấy buồn nôn, cút đi.” Tuy lời này nghe có vẻ rất chói tai, nhưng Thẩm Cửu lại cảm thấy như trút được gánh nặng.
Dù sao anh cũng đã tha cho cô rồi, cục cưng trong bụng cô tạm thời an toàn rồi.
Vì vậy Thẩm Cửu loạng choạng lùi về phía sau, chống vào góc bàn, sau đó bình tĩnh đi về nơi của mình.
Đôi mắt của Dạ Âu Thần như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, sắc bén như một cây kim, một lúc sau mới dời đi.
Thẩm Cửu trốn vào trong chăn của mình, cơ thể và đôi môi vẫn không ngừng run rầy.
Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, sau đó mới nhận ra tay chân cô đã lạnh lẽo hết cả.
May mà, cô đã qua được một kiếp nạn này.
Thẩm Cửu nhắm mắt lại, hi vọng có thể ngủ thiếp đi, nhưng cả đêm này cô cứ bất an, trong giấc mơ toàn là những lời mà Hàn Mai Linh nói với cô, còn có cả gương mặt của Dạ Y Viễn.
Và cả hô hấp nặng nề của người đàn ông kia trong đêm mưa nữa.
Đột nhiên, Thẩm Cửu bừng tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn xung quanh, trời đã sáng rồi.
Cô cầm điện thoại lên nhìn, mới biết đã là buổi sáng rồi.
Hóa ra một đêm đã trôi qua.
Thẩm Cửu gấp chăn gọn gàng, Dạ Âu Thần vẫn đang nghỉ ngơi, rất nhanh cô đã thu dọn xong rồi xuống tầng, dù sao cũng không ngủ được nữa, không bằng đến công ty trước.
Chỉ là Thẩm Cửu không ngờ, cô ra cửa sớm hơn mọi khi lại gặp phải Dạ Y Viễn.
“Em dâu, sao sớm vậy?” Dạ Y Viễn nhìn cô, vẫn dịu dàng chào hỏi.
Lần này Thẩm Cửu nhìn thấy Dạ Y Viễn, trong lòng lại có cảm giác và cảm xúc khác lạ.
Trước kia cô nhìn thấy Dạ Y Viễn, nhiều nhất cũng chỉ là không muốn di quá gần anh mà thôi, tránh để liên lụy đến anh.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Dạ Y Viễn, Thẩm Cửu lại cứ nghĩ đến những lời mà Hàn Mai Linh nói với cô, sau đó cô lại nhìn người đàn ông với nụ cười dịu dàng trước mặt này, sao cũng không thể liên tưởng đến người đàn ông đêm đó được.
Sao có thể là cùng một người được chứ? Anh trai của Mai Linh, có khi nào đã nhầm rồi không? Hoặc là, cô đã nghe nhầm rồi? “Em dâu?” Dạ Y Viễn thấy sắc mặt cô không ổn, lại đứng ngơ ra nhìn anh: “Sao vậy? Nghĩ chuyện gì mà tập trung thế?” Nghe anh nói vậy, Thẩm Cửu mới tỉnh táo lại, nhanh chóng cúi đầu che đi cảm xúc của mình.
“Xin lỗi anh cả, tối qua em ngủ không ngon, đầu óc có chút ngờ ngẵẫn.” Dạ Y Viễn nghe thấy vậy mới gật đầu: “Hóa ra là ngủ không ngon, chẳng trách sắc mặt kém như vậy, quầng thâm mắt cũng rất đậm.” Thẩm Cửu ngại ngùng cười.
“Vậy, em ăn sáng chưa?” Dạ Y Viễn nhìn cô, khẽ cười: “Dậy sớm như vậy, chắc người giúp việc chưa kịp chuẩn bị bữa sáng đâu nhỉ?” Thẩm Cửu lắc đầu: “Chưa ạ, em cũng không đói.” “Anh đưa em di.” Thẩm Cửu: “…” “Đi thôi, ở gần công chúng ta, bữa sáng ở đó khá ổn.” Thẩm Cửu vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện của mình, cô quyết định vẫn đi cùng Dạ Y Viễn một chuyến.
Dù sao Hàn Mai Linh đã nói như vậy rồi, cô kiểu gì cũng phải… thăm dò một chút thật hư.
“Vâng.” Thẩm Cửu gật đầu, hoàn toàn đã quên mất chuyện Dạ Âu Thần dặn mình.