“Anh làm chồng mà không có trách nhiệm thế à? Không phải anh nên quan tâm đến người vợ đang mang thai của mình sao?” Một loạt câu hỏi khiến mặt Dạ Âu Thần tái xanh, tay anh lặng lẽ siết chặt tay ghế, khớp xương trắng bệch.
Lang An cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng trước khi Dạ Âu Thần phát hoả: “Xin lỗi bác sĩ, chân cậu chủ Dạ của chúng tôi không tiện, hơn nữa chúng tôi cũng không hiện hiện ra sớm, khi phát
hiện thì lập tức đưa tới, bệnh nhân sao rồi ạ?
Bác sĩ nói xong thì thoải mái hơn đôi chút, nhưng nhìn vào ánh mắt Dạ Âu Thần vẫn thấy không vui: “Hiện tại không có vấn đề gì, nhưng cần nhập viện quan sát vài ngày.”
“Vậy ý ông là… đứa bé vẫn còn?” Lang An dè dặt, thận trọng hỏi.
“Cậu nói kiểu gì đấy?” Bác sĩ nghe câu này suýt nữa sởn tóc gáy: “Chẳng lẽ mấy người không muốn đứa bé?”
“Không không không, ý tôi là đứa bé vẫn còn là tốt rồi.” Lang An vội vàng cười xin lỗi, anh ta thật sự không biết ăn nói.
Bác sĩ xua tay rồi bỏ đi, Lang An vẫn hơi phiền muộn: “Cậu Dạ, nếu như nhân lúc này bỏ đứa bé dã chủng kia đi thì không cần phiền anh tự làm nữa.”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần cau mày, hơi thở trên người anh chợt trở nên đáng sợ.
“Nói lại lần nữa!” Lang An giật mình, không dám hé răng.
Lòng anh ta cực kỳ chấn động, rõ ràng trước kia người nói đứa bé trong bụng Thẩm Cửu là dã chủng chính là cậu chủ Dạ, người muốn Thẩm Cửu bỏ đứa bé
cũng là anh, sao hôm nay lại…
Thôi đi, dù sao từ khi Dạ Âu Thần kết hôn với Thẩm Cửu thì cũng trở nên khác thường, có lẽ sau này còn có thể lạ hơn, anh ta phải tập quen mới được.
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lang An mới yên tâm.
Phòng bệnh yên tĩnh chỉ có mùi thuốc khử trùng, Thẩm Cửu mặc quần áo bệnh nhân sạch sẽ, cô lặng lẽ nằm trên giường, sắc mặt yếu ớt tái nhợt như người mắc bệnh rất nặng.
Xe lăn của Dạ Âu Thần ở cạnh giường bệnh, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường, sự lạnh lùng trong mắt cũng bớt đi vài phần.
“Khi nào cô ấy tỉnh lại?“ Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi.
“Tôi hỏi bác sĩ rồi, tầm tối sẽ tỉnh.” Dạ Âu Thần thu hồi ánh mắt: “Về thôi.”
Nghe vậy Lang An hơi ngạc nhiên:
“Cậu chủ Dạ, chúng ta không ở lại đây với trợ lý Thẩm sao ạ?”
“Gọi má Trần tới.”
Lúc này Lang An mới phản ứng lại, gật đầu: “Vậy tôi bảo má Trần làm bữa tối rồi mang qua, trợ lý Thẩm tỉnh lại có thể dùng bữa.”
Bệnh viện tối đến cực kỳ tĩnh lặng, bệnh nhân đã ngủ say, người nhà đi cùng cũng đều im ắng, Thẩm Cửu từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là một màu trắng xoá, bên cạnh là một người phụ nữ dịu dàng ôn hoà.
“Mợ hai, mợ tỉnh rồi.”
Nghe thấy bà gọi mình là mợ hai, Thẩm Cửu ngơ ra một lúc mới phản ứng lại, thì ra đây là người làm của nhà họ Dạ. Cô cử động ngón tay, muốn ngồi dậy nhưng vừa mới cử động, bụng dưới lại truyền đến cơn đau, cô chỉnh đành nằm lại.
Má Trần vội đứng dậy: “Mợ hai đừng
ngồi dậy, sức khoẻ mợ vẫn còn yếu, nằm thêm một lát vậy, mợ có khát không? Tôi rót cho mợ cốc nước?”
Nói rồi không đợi Thẩm Cửu trả lời, má Trần quay lại rót cho cô cốc nước ấm, Thẩm Cửu nằm đó nở nụ cười gượng gạo, má Trần đặt cốc nước xuống rồi đỡ Thẩm Cửu ngồi dậy, còn đặt một chiếc gối sau lưng cho cô.
“Cô thấy thế nào rồi?”
Sau khi Thẩm Cửu uống hết nửa cốc nước, má Trần mới cần thận hỏi: “Mợ hai có cảm thấy chỗ nào khó chịu không? Có cần gọi bác sĩ không?”
Thẩm Cửu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn, không cần gọi bác sĩ, tôi không sao.
Chỉ là bụng dưới vẫn còn hơi đau mà thôi, cô vô thức đưa tay vuốt ve bụng dưới của mình, nhẹ nhàng xoa.
“Mợ hai, tôi làm bữa tối cho mợ rồi, nhưng vì sức khoẻ mợ còn yếu nên tôi làm tương đối thanh đạm, mợ hai nếm thử Xem.
Má Trần mở nắp bình giữ nhiệt, lấy thức ăn ra.
Thẩm Cửu cũng thật sự đói rồi, vì đau bụng nên cả ngày hôm nay cô cũng không ăn nhiều, bây giờ nhìn thấy đồ ăn mới thấy cô thực sự đói bụng.
“Mợ hai.” Má Trần rất ân cần đặt trước mặt cô một bát cháo, Thẩm Cửu nhận lấy, hơi xúc động nói: “Cảm ơn.”
“Mợ hai đừng khách sáo, mau ăn lúc còn nóng đi.”
Lúc này ở ngoài phòng bệnh, Lang An đầy xe lăn cho Dạ Âu Thần ngoài cửa sổ, khi thấy Thẩm Cửu đã tỉnh còn đang nói chuyện với má Trần thì Dạ Âu Thần bảo Lang An dừng lại, anh ta dừng lại, cảm thấy hơi khó hiểu: “Cậu Dạ?”
“Về đi.” Dạ Âu Thần mím môi, lạnh lùng nói.
Nghe thế Lang An càng khó hiểu: “Đi về? Nhưng chúng ta vừa tới mà, hơn nữa… chúng ta còn chưa vào nữa, tôi nghe nói trợ lý Thẩm đã tỉnh nên tiện vào thăm luôn.”
“Không nghe thấy lời tôi nói?” Lông mày Dạ Âu Thần dựng lên, đè nén lửa giận, không vui hỏi.
“Dạ? Nhưng cậu Dạ! Không phải chúng ta tới thăm trợ lý Thẩm sao?” Lang An cứng họng, bọn họ vừa mới tới cửa phòng bệnh, Thẩm Cửu vừa tỉnh, bây giờ vào là hợp lý rồi, sao lại định đi về?
Lang An không hiêu Dạ Âu Thần đang nghĩ gì, nhưng sau khi nghe anh ta nói xong, hơi thở trên người Dạ Âu Thần đột nhiên giảm xuống, anh cảm thấy có gì đó không ôn nên chỉ đành bĩu môi: “Vậy được rồi.”
Sau đó anh ta đẩy Dạ Âu Thần đi vào, cửa phòng bệnh lại đúng lúc này mở ra, má Trần bước ra, nhìn thấy họ thì chào hỏi: “Cậu hai, cậu đến rồi.”
Giọng bà không lớn nhưng cũng không nhỏ, lọt vào tai Thẩm Cửu một cách rõ ràng.
Nghe thấy Dạ Âu Thần đến, trái tim Thẩm Cửu bỗng siết chặt, suýt nữa cô đã quên là anh đưa cô vào bệnh viện.
“Cậu hai, mợ hai đã tỉnh rồi, cậu có muốn vào không?”
ba Âu Thân: “..”
Động tác bưng bát của Thẩm Cửu dừng lại, má Trần chào hỏi họ xong nhưng Dạ Âu Thần vẫn chưa vào, anh không muôn thấy cô phải không? Thẩm Cửu ăn chậm lại, lơ đăng nhìn ra ngoài.
Đúng lúc nào, cô nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần.
“Thôi.”
Bàn tay cầm bát của Thẩm Cửu khựng lại, cụp mắt xuống.
“ĐI”
Lang An nghe theo lệnh Dạ Âu Thần đẩy anh ra ngoài, để lại má Trần với vẻ mặt khó hiểu đứng yên tại chỗ, chỉ biết gãi đầu. Theo lý mà nói cậu hai tới bệnh viện để thăm mợ mà, nhưng sao tới cửa phòng bệnh lại không vào nữa? Chắc chắn câu vừa nãy bà gọi mợ hai cũng nghe thấy rồi, mà cậu hai lại cứ vậy đi luôn…
Chẳng lẽ… vợ chồng sno cãi nhau? Má Trần thầm nghĩ trong lòng, lấy nước xong thì trở về phòng bệnh.
“Mợ hai, mợ với cậu Dạ…”
“Anh ấy đi chưa?” Thẩm Cửu ngắt lời bà, nhẹ giọng hỏi.
Không biết vì sao thấy dáng vẻ cúi đầu cụp mắt của Thẩm Cửu, má Trần lại cảm
thấy đau lòng, lời đến bên miệng lại đổi thành: “Có lẽ cậu hai có việc đột xuất nên đi rồi, nhưng có lẽ cậu hai cũng rất lo lắng cho nợ.”
Nghe vậy, Thẩm Cửu cười khổ, lo lắng cho cô? Bà nói những lời này cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.