Chương 813:
Eo Hàn Anh Thư bị giữ chặt, không đẩy anh ra được, cô liền phẫn nộ nói: “Anh, anh lưu manh!”
Cô rõ ràng là đang tức giận, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói lại mang theo một loại hờn dỗi, căn bản không giống đang tức giận, mà càng giống làm nũng hơn.
Đây là chuyện gì? Cô rõ ràng đang định mắng anh!
Hàn Mộc Anh cực kỳ tức giận, nhưng lại thấy dưới đáy mắt Dạ Âu Thần mang theo ý cười trêu chọc: “Lưu manh?”
Trong lúc nói, anh dường như nhớ lại gì đó, sau đó lại cười nhạo nói: “Hôm qua là ai cầm đồ lót treo lên tây trang tôi?”
Nhắc đến cái này, tai Hàn Anh Thư phút chốc liền đỏ rực lên.
“Rốt cuộc là ai lưu manh?”
Hàn Anh Thư.
“Anh nghe tôi giải thích, vấn đề liên quan tới tây trang của anh, thật ra là một chuyện ngoài ý muốn.”
Ông trời làm chứng, cô thật sự không phải cố ý! Cô mới không biến thái như vậy được không? Cố ý treo đồ lót của mình lên tây trang của Dạ Âu Thần, tuy…cô đã từng mặc đồ lót ôm tây trang của anh ngủ rồi.
Nhưng…đó là khi biết rằng anh không cần tây trang, cô xem bộ tây trang này vật sở hữu nên mới làm như vậy.
Nếu hôm đó anh nói cần bộ tây trang này, thì cô cũng sẽ không…
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Thanh có hơi tuyệt vọng.
“Ngoài ý muốn?” Dạ Âu Thần dựa lại gần cô thêm vài phần, đôi mắt hẹp dài híp lại, lông mi xung quanh đôi mắt đen trắng hiện rõ từng cọng rõ ràng: “Tỉ lệ xảy ra của loại ngoài ý muốn này chỉ có 0.1%, em cảm thấy tôi sẽ tin?”
Thôi kệ, thích tin thì tin!
“Được, coi như là tôi cố ý, được chưa?
Vậy thì thế nào?”
Thế nào?
Trong đôi mắt vừa híp lại của Dạ Âu Thần lộ ra vài phần nguy hiểm: “Cuối cùng cũng thừa nhận là em dụ dỗ tôi rồi?”
Hàn Anh Thư: “…Khoan đã, cái này thì liên quan gì đến chuyện tôi dụ dỗ anh? Tôi chẳng qua chỉ là nói không lại anh mà thôi, huống ì.. Nói đến đây, trong giọng của cô mang phần oán hận cùng uất ức: “Tôi chỉ treo đồ lót thôi mà đã là dụ dỗ, vậy vừa nấy anh…thì là gì?”
Lúc nói đến câu sau, cô rõ ràng không đủ tự tin, thanh âm cũng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bất mãn và oán hận thì đều viết hết lên mặt.
“Bị dụ dỗ”
Dạ Âu Thần suy ngẫm một phen, sau đó trả lời cô một câu.
Hàn Anh Thư: “?”
Ý của anh là, anh bị cô dụ dỗ hả? Hàn Anh Thư nhìn vào mắt anh, ngay lúc cô còn đang nghĩ là có ý gì thì bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Anh Thư phản xạ có điều kiện mà ngồi xổm xuống, sau khi ngồi xổm xuống liền phát hiện đăng sau bàn làm việc của Dạ Âu Thần có thể trốn, cô nghĩ cũng không nghĩ liền nhích qua đó.
Dạ Âu Thần trố mắt nhìn hết tất cả quá trình: “..
Đợi sau khi cô núp xong, Dạ Âu Thần mới lạnh lùng mở miệng: “Vào đi”
Nói xong anh liên bước từng bước vững vàng, vừa duỗi tay sửa soạn lại vết nhàu trên đồ do vừa nãy ôm cô tạo ra, sau đó ngồi xuống trước bàn làm việc.
Người vào không phải ai khác, chính là chị Lâm.
Hàn Anh Thư đi cả nửa ngày không quay lại, chị suy nghĩ kỹ càng một phen, cảm thấy sắc mặt hôm nay của cô không ổn lắm, trong lòng có hơi lo lắng, nên định qua đây xem thử, thuận tiện tìm công việc qua đây báo cáo, Vừa bước vào phòng, ánh mắt chị Lâm liền tìm kiếm trong phòng làm việc, kết quả két một vòng lại không hề thấy bóng dáng.
Hàn Anh Thư.
Kỳ lạ, con bé này đi đâu rồi?
Bảo nó đi đưa ly cà phê, nó vừa không ở phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa không về phòng thư ký, đi đâu m: Nghĩ thì nghĩ, nhưng chị Lâm vẫn không quên mình đến đây là vì có chuyện chính, chị đi đến trước bàn làm việc, đặt một phần tài liệu lên bàn.
Lúc cúi người, chị Lâm nhìn thấy cà phê trên bàn làm việc, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Cà phê đã được đưa đến rồi?”