TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 519: KHÁCH TỚI

Nói chung là sau khi nghe thấy tiếng động, bé Đậu Nành mặc xong áo T-shirt rồi xoay người lại, lộ ra vẻ tươi cười với cô.

“Mẹ ơi, chào buổi sáng”

Hàn Minh Thư sững sờ một chút rồi tươi cười cưng chiều xoa đầu cậu bé: “Rửa mặt xong rồi thì xuống tầng ăn sáng nào, lát nữa Mẹ sẽ đưa con tới trường.”

“Vâng ạl”

Bé Đậu Nành gật đầu lia lịa, sau đó đi rửa mặt.

Hai người chuẩn bị xong rồi cùng nhau xuống tầng ăn sáng, kết quả là lúc xuống tầng thì không ngửi thấy mùi cơm chín, ngược lại là Hàn Đông đang ngồi một mình trong phòng khách.

“cậu.” Bé Đậu Nành nhìn thấy Hàn Đông, liền bước những bước nhắn nhào vào lòng anh ta, Hàn Đông đan tay kéo cậu nhóc.

lên, “Rửa mặt xong rồi à? cậu sẽ đưa nhóc ra ngoài ăn sáng rồi đưa nhóc đi học nha”

“Hể?” Bé Đậu Nành hơi nghi ngờ một chút: “Hôm nay dì Tiểu Nhan không làm bữa sáng sao?”

“,. Hàn Đông khế mím môi lại.

Anh ta nghĩ, nếu như mình không rời đi trước, cô ấy chắc chắn sẽ không xuống tầng.

“Đúng ha, chẳng lẽ hôm nay Tiểu Nhan còn chưa dậy sao?” Hàn Minh Thư chống căm lên, không thể được, cứ coi như đêm qua ngủ muộn, nhưng với tính cách của Tiểu Nhan thì sao có thể muộn đến mức chưa dậy được.

“Em đi xem một chút, xem cô ấy có phải là ngủ quên không” Nói xong, Hàn Minh Thư đang định quay người thì bị Hàn Đông gọi lại.

“Đừng đi”

“Hả?” Hàn Minh Thư dừng bước, sau đó quay đầu nghỉ hoặc nhìn Hàn Đông: “Sao thế?”

Đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, Hàn Đông không tiện nhiều lời, một tay đưa lên che đậy môi rồi ho nhẹ một tiếng: “Thời gian không còn nhiều, để cô ấy ngủ đi, mấy người chúng ta ra ngoài ăn trước rồi em gọi cho cô ấy ra cũng được”

Hàn Minh Thư nhìn lướt qua thời gian, cảm thấy Hàn Đông nói có lí, thế là không suy nghĩ nhiều nữa, liền gật đầu rồi cầm túi xách, bế bé Đậu Nành lên, cả ba cùng rời đi.

Lúc chờ thang máy, Hàn Minh Thư gọi điện cho Tiểu Nhan, ai ngờ gọi hai cuộc mà cô ấy không bắt máy.

“Kì lạ, sao lại không nghe điện thoại?”Hàn Minh Thư hơi nghi ngờ liền lầm bầm vài tiếng.

Hàn Đông đứng cạnh cô nghe thấy thế, mắt liền thoáng dừng một chút rồi nhìn vào điện thoại của cô, “Vẫn nên gửi tin nhắn cho cô ấy đi.”

Hàn Minh Thư nghỉ hoặc nói: “Gọi điện cũng không được thì gửi tin nhắn sao có thế đánh thức cô ấy chứ? Em sẽ gọi thêm lần nữa”

Ting — Vừa đúng lúc thang máy đến, Hàn Minh Thư đành phải theo vào thang máy.

Trong thang máy không có tín hiệu, cô liền thôi không gọi, mà gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan, đợi cô ấy dậy thu dọn đồ đạc xong sẽ tự nói với mình một tiếng.

Sau khi soạn xong tin nhắn, chờ thang máy mở mới gửi tin nhắn đi, vì Hàn Đông phải đi lấy xe nên Hàn Minh Thư với bé Đậu Nành liền đứng ở lối ra.

Bé Đậu Nành vừa mới tỉnh ngủ, người xiêu xiêu vẹo vẹo rồi dựa vào chân cô, hay tay ôm lấy. Hàn Minh Thư xoa đầu cậu nhóc, một tay gọi cho Tiểu Nhan.

Kết quả Tiểu Nhan vẫn không nghe, khiến cho Hàn Minh Thư cảm thấy có hơi kì lạ.

Cô gái này hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Dậy muộn cũng thôi đi còn khó đánh thức vậy?

Không xảy ra chuyện gì chứ?

Đang suy nghĩ chuyện này bỗng Tiểu Nhan trả lời tin nhản của cô.

{Các cậu cứ đi ăn đi, tớ không đi đâu.} Hàn Minh Thư định hỏi xem cô ấy bị sao vậy, nhưng nghĩ lại, lúc bọn họ nói là đi ăn sáng thì Tiểu Nhan làm gì có ở đó, bây giờ sao lại biết là đang tìm cô ấy đi ăn sáng?

Cộng với biểu hiện của Hàn Đông lúc nấy, Hàn Minh Thư như biết được gì rồi.

Cô nheo mắt lại.

{Cậu lại làm chuyện gì xấu đúng không?} {Hả? Cậu nói vớ vẩn gì đó? Sao tớ có thể làm chuyện xấu được!} Thấy tin nhắn này có ý làm lộ chuyện, Tiểu Nhan liền dựng cả tóc gáy, Hàn Minh Thư không nhịn được nhếch môi lên, lắc đầu chán nản {Bạn tố nhiều năm như vậy, tớ còn không hiểu cậu à ? Sao cậu có thể bỏ qua cơ hội gặp nam thần của mình chứ?} {Hứ, coi như cậu đoán giỏi, dù sao cũng không cho cậu nói lung tung, tớ cũng không ăn sáng cùng đâu, ở nhà tớ tự nấu.} {Được thôi, vậy cậu cố lên, để sớm ngày trở thành mợ Hàn.

Trêu chọc xong, Hàn Minh Thư cất điện thoại đi.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Hàn Đông và Hàn Minh Thư cùng đưa bé Đậu Nành đến trường, vì thuận đường nên Hàn Minh Thư ngồi lại xe đến công ty, lúc đến công ty đã thấy Tiểu Nhan trong phòng làm việc.

Thấy cô tới, Tiểu Nhan liền quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại.” Hàn Minh Thư gọi với cô, nheo mắt hỏi: “Sợ tớ như vậy sao? Rốt cuộc sáng nay cậu đã làm gì trái với lương tâm hả?”

Tiểu Nhan dần quay lưng về phía cô, không muốn quay lại, một hồi lâu mới ậm ừ: “Không có gì đáng nói cả, cậu nghĩ thế nào thì chính là như vậy, tớ… tớ làm việc đây.”

Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng rời đi.

Hàn Minh Thư thấy bóng lưng của cô mà không nhịn được cười, sau đó bình thản tới phòng làm việc, lúc thấy bản thiết kế đang chất đống kia, đầu Hàn Minh Thư lại bắt đầu đau.

Đống công việc chất thành như vậy, xem ra mấy ngày bày phải bận rộn rồi.

Sau khi làm xong những thứ này, cô còn phải vẽ bản thiết kế rồi đem cho Dạ Âu Thần.

Mới sáng sớm mà Hàn Minh Thư đã phải vội vã xử lí bản thiết kế cùng đống tư liệu kia, lúc cô làm xong đã là giữa trưa, ăn xong bữa trưa, Hàn Minh Thư không có ý định nghỉ ngơi, lúc định đi thẳng vào công việc, Tiểu Nhan lại vội vàng xông vào.

“Lâm Ân Ân tới: Nghe thấy tên của Lâm Ân Ân, Hàn Minh Thư liền phản xạ đừng lại, sau đó ngước mắt lên.

“Đến rồi sao?”

“Ừm” Tiểu Nhan cảnh giác gật đầu: “Có muốn báo cảnh sát không? Ngộ nhỡ..”

“Không cần” Hàn Minh Thư lắc đầu, “Cậu để cô ta vào đi”

“Minh Thư, ngộ nhỡ lần này cô ta lại làm câu bị thương thì sao, tớ nghĩ là vẫn nên báo cảnh sát.” Nói xong, Tiểu Nhan tranh thủ lấy điện thoại ra, dáng vẻ chuẩn bị báo cảnh sát “Tớ chắc chẳn cô ta sẽ không làm tớ bị thương nữa đâu, để cô ta vào đi, tớ có chuyện muốn nói với cô ta.”

“Nhưng mà..” Tiểu Nhan còn đang do dự.

“Yên tâm, mau đi đi, tớ không sao đâu.”

Cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể bất đắc dĩ để cho gọi Lâm Ân Ân vào.

Lâm Ân Ân không phải tay không mà tới, không chỉ một mình cô ta, mẹ Lâm ở sau lưng cô ta đang cười nhẹ nhàng đi vào.

Khi nhìn thấy Hàn Minh Thư, mẹ Lâm lập tức lộ ra vẻ áy náy, ‘Xin lỗi cô Lâm, bây giờ tới tìm cô có phải quấy rầy đến thời gian nghỉ trưa của cô không?”

Nói xong bà ta đẩy nhẹ vào người của Lâm Ân Ân, Lâm Ân Ân hơi khó chịu nhưng cong môi nói: “Chắc là không đâu? Đây là văn phòng, sao lại là quấy rầy được”

Nụ cười trên mặt mẹ Lâm bỗng dừng trong chớp mắt, sau đó nghiêm nghị nói: “Sao con có thể nói như vậy?”

Lâm Ân Ân rất khó chịu: “Tôi đã đồng ý với cô sẽ tự đóng cửa để suy nghĩ một thời gian, nhưng mà… Nếu chúng ta đã bí mật giải quyết, bọn họ sẽ không để tôi ở đó.’Bà ta nhăn nhó nhìn Hàn Minh Thư rồi nói: “Cũng không phải là tôi không giữ lời, cũng tại bất đắc dĩ quá. Sau khi tôi ra ngoài, mẹ con tôi liền tới nơi này của cô.

“Vậy sao?” Vẻ mặt Hàn Minh Thư nhàn nhạt đi rồi chỉ vào ghế salon đối diện, “Ngồi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc