TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Anh Hàn.”

Tô Cửu gọi anh ta một câu, Hàn Đông mới hoàn hồn lại, ánh mắt, ánh mắt xuyên qua Tô Cửu sau đó dừng lại trêи người Thẩm Cửu.

Thấy cô đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, mới yên tâm thu lại ánh mắt

Chỉ là sau một lúc anh ta nghĩ đến điều gì đó, cau mày nhìn Tô Cửu.

Tô Cửu chỉ có thể giải thích: “Cô Thẩm lo lắng cho cô Mai Linh, khăng khăng muốn đi đến cùng tôi.”

Nghe thấy Tô Cửu giải thích với Hàn Đông, Thẩm Cửu có lẽ đã biết được điều gì đó, cũng bước lên trước một bước, nói giúp Tô Cửu: “Là tự tôi muốn đến, Mai Linh đã thành ra như này, sao tôi có thể nghỉ ngơi được chứ? Chi bằng đến bệnh viện đợi cùng mọi người.”

Cô đã nói như vậy, Hàn Đông cũng không nói gì nữa.

Đợi ở phòng cấp cứu mất rất nhiều thời gian, sau đó Thẩm Cửu đã được Tô Cửu dìu vào ngồi xuống bên cạnh, lúc ngồi xuống Thẩm Cửu mới cảm thấy hai chân của mình run rẩy, lúc đứng lại không phát hiện ra.

Tay của Tô Cửu đưa qua, ấn lên đùi cô.

“Vẫn ổn chứ?”

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt quan tâm của Tô Cửu: “Tôi không sao?”

Đợi thêm một lúc, cuối cùng phòng cấp cứu cũng mở ra, Thẩm Cửu vốn dĩ đang ngồi cũng nhanh chóng đứng dậy, xiêu vẹo bước về phía trước.

Một đôi tay to lớn kịp thời đỡ lấy cô, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Hàn Đông.

“Cẩn thận một chút.” Anh ta trầm giọng nói.

Thẩm Cửu ngẩn người gật đầu.

“Mấy người là người nhà của bệnh nhân vừa mới cắt cổ tay tự sát sao?” Sau khi bác sĩ đi ra lập tức hỏi, Hàn Đông bước lên trước, “ừ” một tiếng, Thẩm Cửu cũng đi theo sau anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc