TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 979:

 

“Không sao.”

 

Anh lại lần nữa ôm cô vào trong lòng, lần này dùng sức không như trước đó, rất nhẹ và dịu dàng hơn.

 

Sau khi ăn cơm xong, Dạ Âu Thần liền rời khỏi, trước khi rời khỏi anh đã gọi điện thoại cho bảo mẫu trước đây quay lại, Hàn Minh Thư muốn nói gì đó, sau đó nhìn thấy ánh mắt đen sâu thẳm của anh liền im lặng.

 

Sau đó bảo mẫu đã đến, chào hỏi Hàn Minh Thư và Tống An xong liền đi vào nhà bếp.

 

Hàn Minh Thư có chút bất lực, Tống An nhìn cô với bộ dạng nhịn không được đánh nhẹ cô một cái: “Nếu như cháu không làm vỡ đĩa, nó cũng sẽ không gọi bảo mẫu quay lại.”

 

lời này nói…

 

Hàn Minh Thư có chút ngượng ngùng: “Dì nhỏ, dì chắc sẽ không nghĩ cháu cố ý làm vỡ đĩa đó chứ?”

 

Tống An nhíu mày cười: “Chẳng lẽ không phải hả?”

 

Hàn Minh Thư: “Không phải!”

 

Tống An cười như không cười, hiển nhiên không tin cô, Hàn Minh Thư giọng điệu tăng thêm phần nghiêm trọng nói: “Dì nhỏ à thật sự là không phải mà!”Cô há miệng ra, còn muốn giải thích cho mình mấy câu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tống An và ánh mắt của khiến Hàn Minh Thư cảm giác, bản thân cô vẫn là nên nói ít một chút tiết kiệm sức, bất luận cô có nói gì, dự là Tống An chỉ cảm thấy cô cố ý làm vỡ đồ thôi.

 

Hai người con gái đi với nhau cũng không có chuyện gì nói, không lâu sau Tống An cảm thấy nhàm chán, nói muốn đi vê.

 

Hàn Minh Thư tiễn bà ta ra đến cửa, kết quả khi cửa vừa mở, lại vừa hay đụng phải Vu quản gia đang định đưa tay bấm chuông hai người mắt nhìn nhau.

 

Tay của Vu quản gia đã đưa đến chuông cửa, kết quả cửa đã mở, sau đó ba người nhìn nhau.

 

Đôi bên đều sửng sốt một lúc.

 

Giây lát sau, Vu Ba ngượng ngùng đưa tay xuống, chà xát tay, gật đầu với hai người, lộ ra nụ người ngượng ngùng.

 

Ông ta đang định mở miệng nói chuyện, đôi tay của Tống An đã khoanh ngay trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương.

 

“Chú Vu, tôi ngay cả điện thoại cũng không muốn nghe, ông cảm thấy tôi sẽ đi gặp ông ta sao?”

 

Tống An ngày cả khách sáo cũng lười biếng, bà ta cũng biết Vu Ba tìm đến đây là có ý gì, thôi thì cứ trực nói thẳng vào vấn đề. Vu Ba ngượng ngùng, nhìn Hàn Minh Thư đang đứng ở bên cạnh, xấu hổ xở mũi mình: “Ông cụ rất nhớ nhưng cô Tống, nhiêu năm như vậy, ông cụ cũng đều mong chờ cô An quay trở về, khó có nhịp quay về một lần, cô An thật sự không đi thăm ông cụ để nói lại chuyện xưa hay sao?”

 

Nghe thế Tống An hừ lạnh một tiếng: “Mong tôi quay về sao? Tôi thấy ông ra mong tôi chết luôn ở bên ngoài thì có? Tránh việc tôi quay về khiến ông ta mất mặt đúng không? Còn về nói chuyện xưa? Tôi thấy không cần thiết đâu, cái loại cả cuộc đời cố chấp như ông ta, thì giữa tôi và ông ta có gì để nói chứ?”

 

Hàn Minh Thư đứng một bên im lặng nghe, Tống An và Tống Tâm đã rời khỏi nhà họ Uất Trì, con trực tiếp đổi cả họ, không cần nghĩ cũng biết cô cũng biết mối quan hệ giữa bọn họ rất xấu, nhưng mà Hàn Minh Thư không nghĩ đến mối quan hệ giữa Tống An và Uất Trì Thần lại ác liệt đến như vậy.

 

Có lẽ cảm giác dâng tràn của Tống An quá lợi hại, cũng có thể là Vu Ba sợ không mời được bà ấy, cái trán dần đổ mồ hôi mỏng, ông ta nhìn Tống An lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

 

“Cô An, đó cũng là chuyện trước kia, cũng đã nhiều năm như vậy, cô An vẫn còn nhớ? Ông cụ đã sớm hối hận.”

 

“Hối hận?”

 

Tống An nghe xong không nhịn được cười lạnh thành tiếng: “Chú Vu, vậy điều hôm đó tôi nhìn thấy, nghe thấy trong nhà đều là giả sao? Nếu ông ta có một chút hối hận, bây giờ ông ta sẽ làm những chuyện này, tôi cũng tận mắt thấy, tôi thấy ông ta cho dù hối hận, cũng là hối hận không có giày vò tôi và chị nhiều hơn một chút.”

 

Nhắc tới chuyện năm đó, cảm xúc của Tống An liền rất kích động, cơn tức di chuyển khắp người bà ấy, gần như tràn ra từ trong mắt bà ấy.

 

Hàn Minh Thư có hơi khiếp sợ khi nhìn Tống An như vậy.

 

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao… giữa ba và con lại trở thành như vậy?

 

Nhìn thấy Tống An tức giận, Vu Ba cũng không biết nói gì nữa, nhưng nghĩ đến hôm nay ông ta tự mình đến mời Tống An trở về, chẳng qua hiển nhiên ông ta đã nghĩ một hai lần có thể sẽ không mời được Tống An, chỉ có thể tranh thủ thời gian lên tiếng an ủi bà ấy.

 

“Cô Tống đừng kích động, chú Vu cũng chỉ đến nói với cô mà thôi, nếu như cô thật sự không bằng lòng gặp ông cụ, vậy chú Vu cũng sẽ không mạnh mẽ ép cô được không?”

 

Nghe nói thế, Tống An mới chú ý tới cảm xúc của bà ấy quá kích động, hơi thất thốt.

 

Bà ấy nhắm mắt lại, quay người kiểm soát tâm trạng của mình một chút, Hàn Minh Thư thấy thế, cô chỉ có thể đi lên phía trước ngăn cản trước mặt bà ấy, nhẹ giọng nói với Vu Ba.

 

“Chú Vu, bây giờ cảm xúc của dì Tống không ổn định, nếu như lúc này gặp mặt, cháu đoán kết quả sẽ không được như ý, chi bằng… chú Vu hôm nay về trước được không?”

 

Lời cô nói có tiến có lùi, Vu Ba nhìn mắt cô càng thêm hài lòng.

 

Đáng tiếc, ông ta hài lòng cũng vô dụng, dù sao ông ta chỉ là một quản gia của nhà họ Uất Trì mà thôi, cái gì cũng không làm được, mặc dù ông ta sẽ thổi gió bên tai nhà họ Uất Trì, nhưng… Uất Trì Thần thì nói thế nào.

 

Tính cách ông ta vô cùng ngoan cố.

Bình luận

Truyện đang đọc