TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 569: CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ TÂM Ý TƯƠNG THÔNG

Xoảng!

Dạ Âu Thần bất ngờ, nên chén cháo trong tay cứ thế rơi xuống sàn, tiếng mảnh sứ vỡ như đang chấn động trái tim anh, đồng thời cũng đập trúng nội tâm của Hàn Minh Thư.

Cô ngoảnh mặt đi, đưa lưng về phía Dạ Âu Thần.

“Tôi không cần anh ở đây làm bộ làm tịch, tôi bị bệnh cũng có thể chăm sóc cho mình, dù tôi bệnh chết, cũng chẳng liên quan đến anh, tôi cũng không cần anh ngồi đây đút cháo cho tôi ăn, tôi không cần anh làm gì hết!”

Phía sau hoàn toàn yên tĩnh, như không có người tồn tại.

Nhưng Hàn Minh Thư biết, có lẽ Dạ Âu Thần bị cô tổn thương sâu sắc rồi.

Lúc cô nổi giận mắng anh, thì nước mắt cô cũng tuôn rơi, không thể nào ngăn lại được.

Cô không muốn nhìn thấy Dạ Âu Thần nghe lời mình như thế.

Dạ Âu Thần hoàn toàn không làm trái lời mình đã nói lúc trước, anh không phải hạng người đó, anh là bậc nhân tài rong đuổi trên thương trường, chứ không phải người chỉ biết hạ mình nghe lời trước mặt cô.

Cô không muốn nhìn thấy anh như thế.

Hàn Minh Thư vươn tay lau nước mắt, rồi nằm xuống quay lưng về phía anh, cô kéo chăn lên phủ kín người, muốn che giấu mọi âm thanh.

Căn phòng yên tĩnh rất lâu, cuối cùng cũng phát ra một tiếng động.

Là tiếng mảnh vỡ sứ chạm vào nhau, dù tiếng rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh, đủ cho người khác nghe thấy rất rõ rồi.

Là Dạ Âu Thần đang dọn dẹp mảnh vỡ trên sàn ư? Hốc mắt Hàn Minh Thư lại ướt đẫm, cô cắn chặt môi dưới của mình.

Anh cần gì phải làm thế?

Cô đã đối xử với anh như thế rồi, anh không thể dứt khoát xoay người rời đi à?

Sao cứ khăng khăng muốn ở lại đây chịu oan ức thế?

Hàn Minh Thư nhắm mắt lại, cố gắng để mình quên đi mấy âm thanh này, cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh, giờ cô mới lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn.

Cô hít sâu một hơi, rồi ngồi dậy, nhận ra mảnh vỡ trên sàn đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Dù là vậy, trong lòng cô vẫn không có chút vui vẻ với anh, mà ngược lại tim như thắt lại.

Nhưng cô cũng không thể tươi cười với Dạ Âu Thần.

Cả hai đều rất khó.

Giờ điều cô hy vọng nhất, là anh đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.

Bởi vì một khi anh xuất hiện, tim cô sẽ trở nên rất rối bời.

Cô hoàn toàn không biết nên lựa chọn thế nào.

Hàn Minh Thư lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng tắm thay đồ, lúc cô ra ngoài thì thấy Dạ Âu Thần đang mang cháo đi vào, nhưng lần này anh không đi tới trước mặt cô nữa, mà chỉ trầm giọng nói: “Nếu em không muốn nhìn thấy tôi, vậy tôi về trước, tôi đã mang cháo mới cho em rồi, lát nữa em nhớ ăn cho hết.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô không tiếp lời anh, mà quay đầu, chẳng thèm đoái hoài đến anh.

Rồi tiếng bước chân vang lên, Dạ Âu Thần đã rời khỏi đây.

Cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn không nhịn được, lén quay đầu nhìn bóng lưng anh.

Bóng lưng anh rất cao, nhưng giờ lại hiện rõ cảm giác cô độc và hoang vắng, làm người khác cực kỳ khó chịu.

Nghe thấy tiếng đóng cửa dưới lầu, lúc này Hàn Minh Thư mới nhúc nhích, nhấc chân đi tới trước bàn.

Cháo được để trong nồi giữ ấm, là Dạ Âu Thần cố ý mang lên phòng cô, có lẽ để tiện cho cô ăn.

Anh cũng mang chén mới tới cho cô, Hàn Minh Thư ngồi xuống, múc cho mình một chén, rồi múc từng muỗng cho vào miệng.

Chén cháo nóng hổi mang theo mùi gạo thoang thoảng, hòa quyện giữa môi và răng, Hàn Minh Thư ăn từng muỗng một, không hiểu sao nước mắt lại lăn dài.

Cuối cùng, cô không nhịn được òa khóc.

Tên khốn!

Tên khốn Dạ Âu Thần, anh không thể xoay người rời đi ngay à?

Sao phải làm nhiều chuyện giúp cô như thế…

Rõ ràng cô đã nói rõ không thể chấp nhận anh rồi mà.

Tại sao chứ…

Dạ Âu Thần vừa ra ngoài đã quay về nhà mình ở phía đối diện, rồi anh bật TV lên ngay, sau đó ngồi ở đấy quan sát.

Một lúc sau, anh bỗng thấy bụng mình hơi khó chịu, Dạ Âu Thần ôm bụng, mím chặt đôi môi mỏng.

Một lát sau, anh cười tự giễu, rồi ngả xuống ghế sofa.

“Điên rồi, mình nhất định điên rồi.”

Buổi chiều, Hàn Minh Thư cảm thấy đầu mình không còn choáng váng nữa, nên mở cửa phòng định xuống lầu dạo một vòng.

Sau khi trải qua chuyện tối qua, hôm nay cô vốn định không ra ngoài, nhưng… giờ là ban ngày, có lẽ mấy người đó sẽ không càn rỡ như thế.

Huống hồ, cô cứ ngồi chờ chết cũng không phải cách.

Nhưng lúc Hàn Minh Thư đang đợi thang máy, thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa nhà đối diện.

Cô hơi nghi ngờ, cô dọn tới đây lâu như thế nhưng hình như chưa từng gặp mặt hàng xóm đối diện, cô còn tưởng căn nhà đó không có ai ở. Nhưng giờ ngẫm lại, ngày nào cô và Tiểu Nhan cũng đi sớm về muộn, nói không chừng khác biệt hoàn toàn với thời gian biểu của đối phương, nên không chạm mặt nhau cũng thường tình.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại lắc lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy thang máy đang lên tới tầng của cô.

Cô vuốt lại mái tóc, định nhấc chân đi vào trong.

Ting…

Cửa thang máy mở ra, Hàn Minh Thư vừa nhấc chân lên, đã bị người khác giữ cổ tay.

“Em mới hạ sốt chưa được bao lâu, đã muốn đi ra ngoài?”

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Hàn Minh Thư ngạc nhiên quay đầu lại, rồi nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ mặt không dám tin.

“Sao, sao anh lại ở đây?”

Tất nhiên Hàn Minh Thư rất ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Dạ Âu Thần, ngạc nhiên xong cô lại nhìn ra cánh cửa sau lưng anh, rồi khẽ mấp máy: “Anh… sống ở đây?”

Nếu không phải anh sống ở phía đối diện, thì làm sao có thể xuất hiện đột ngột như thế?

Nhưng nếu anh sống ở đây, thì tại sao lâu như vậy mà cô chưa từng chạm mặt anh?

Rốt cuộc đây chỉ là sự trùng hợp, hay là do anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi?

Hình như hiểu được nỗi nghi hoặc của cô, nên Dạ Âu Thần khẽ giải thích: “Sau khi chuyện này xảy ra, anh đã dọn tới đây ở.”

Hàn Minh Thư: “…”

Cô trợn tròn mắt, vẫn cảm thấy không dám tin.

Tốc độ của anh cũng nhanh quá đó, hơn nữa… cô nhất thời biến sắc, vội hỏi: “Vậy làm sao anh biết tôi sắp đi ra ngoài?”

Rõ ràng cửa đã đóng rồi mà?

Chẳng lẽ anh luôn đứng bên cửa nghe động tĩnh? Chuyện này cũng có thể, nhưng quá kỳ lạ, hơn nữa với thông minh tài trí của Dạ Âu Thần, nên chắc chắn anh sẽ không làm thế.

Vậy thì… tại sao anh lại biết cô ra ngoài, chỉ còn lại một khả năng.

Hàn Minh Thư quét mắt nhìn xung quanh cửa nhà mình và cửa nhà đối diện.

Dạ Âu Thần nhìn hành động của cô, rồi đứng dựa vào tường, đút một tay vào túi.

Tất nhiên anh biết cô đang làm gì, nhưng anh không định nói cho cô biết.

Tránh để lúc đó cô nảy sinh tâm lý phản nghịch, rồi anh không bảo vệ được cô.

“Em đừng tìm nữa, tôi không lắp camera, tôi biết em đi ra ngoài, chỉ đơn giản là vì tâm ý tương thông.”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì không khỏi cười khẩy: “Anh tưởng tôi là con ngốc à?”

Bình luận

Truyện đang đọc