TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Xem ra tất cả mọi người ở đây rồi.” Tô Cửu nhìn quanh một lượt, thấy tất cả mọi người đều có mặt ở đây. Cô ta nhìn lướt vào bên trong, thấy một cậu thiếu niên lạnh lùng ngồi ở đó, lại nói thêm một câu: “Để tôi giới thiệu một chút, người này chính là cô Minh Thư, cấp trên mới của các người sau này.”

Mọi người không nghe câu phía sau, chỉ nghe Tô Cửu gọi là cô Minh Thư.

Nhiều năm như vậy, Tô Cửu vẫn luôn là thư ký kiêm trợ lý đắc lực của Hàn Đông, cũng rất có tiếng trong ngành thương mại, đám chuyên gia thiết kế bọn họ tất nhiên cũng biết tới cô ta.

Nhưng bây giờ Tô Cửu lại cung kính gọi Hàn Minh Thư như vậy, hơn nữa ánh mắt tươi cười, không hề giễu cợt như trong tưởng tượng của bọn họ.

Ánh mắt mấy người nhìn Hàn Minh Thư đã khác hẳn, nhưng vẫn có người bất mãn nói.

“Còn trẻ như vậy đã lên làm cấp trên rồi sao? Là thật sự có kỹ thuật, hay… đi đường ngang ngõ tắt vậy?” Người nói chuyện là Nhậm Hoa. Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, bôi son đỏ thẫm, hai màu đỏ quyến rũ lại đặc biệt cám dỗ, nhưng khí chất thuộc loại xinh đẹp lạnh lùng.

Hàn Minh Thư nghe vậy vẫn thản nhiên, cũng không vì câu nói của cô ta mà thẹn quá hóa giận, ánh mắt nhìn lên gương mặt cô ta.

Nhưng Tiểu Nhan nghe thế nào cũng thấy những lời này không thỏa đáng.

Sau khi nghĩ kỹ, cô mới chợt hiểu ra và tức giận đến mức chửi ầm lên: “Đường ngang ngõ tắt gì chứ? Cô nói vậy là sao?”

Nhậm Hoa nheo mắt nhìn Tiểu Nhan: “Ồ, đây là ai thế? Vừa tới đã gào hét không ngừng. Chẳng lẽ cô là cấp trên mới của chúng tôi sao?”

Tiểu Nhan thấy cô ta như vậy thì tức muốn méo mặt, cắn môi: “Cô không cần biết tôi là ai, tôi không cho phép các người nói Minh Thư như vậy. Đội ngũ chuyên nghiệp thì giỏi lắm sao?”

Loading...

Tiểu Nhan là một người tính tình nóng nảy.

Hàn Minh Thư vẫn luôn biết điều này.

Nhưng cô không ngờ lần này Tiểu Nhan mới nghe được một câu đã không chịu ngồi yên. Thấy Tiểu Nhan tức đến mức đầu cũng sắp bốc lửa mà cô gái đối diện còn ung dung nhãn nhã, cô thầm thở dài, sau đó nắm tay áo của Tiểu Nhan, kéo ra sau lưng mình.

“Minh Thư, cậu đừng kéo tớ, để tớ nói rõ ràng với cô ta xem cái gì gọi là đường ngang ngõ tắt! Cậu chính là…”

“Được rồi.” Hàn Minh Thư khẽ nói: “Cậu tạm thời đừng nói nữa.”

Tiểu Nhan tức giận không nhịn được, nhưng vẫn rất nghe lời Hàn Minh Thư. Cô tự bảo mình không nói nữa, bĩu môi liếc nhìn Hàn Minh Thư, cuối cùng vẫn đứng tránh sang một bên, nhường sân lại cho Hàn Minh Thư.

Mà ngay từ lúc mới qua, Tô Cửu lại không tính sẽ giúp Hàn Minh Thư.

Đây là Hàn Đông đặc biệt căn dặn, nếu giao đội này cho cô, bản thân cô phải dùng năng lực của mình tới chinh phục bọn họ.

Mà Hàn Đông tất nhiên tin tưởng em gái của mình.

Nếu Tô Cửu lại nhúng tay vào, có vẻ như cô ta thật sự không thức thời.

Hàn Minh Thư đi tới mấy bước, ánh mắt nhìn trên người Nhậm Hoa. Mặc dù cô vẫn tươi cười nhưng khí thế rất mạnh mẽ, lập tức áp chế vẻ kiêu căng trên người Nhậm Hoa.

Chỉ trong nháy mắt, Nhậm Hoa lại cảm giác được hình tượng của mình giảm sút rất nhiều khi ở trước mặt Hàn Minh Thư.

“Cô.” Nhậm Hoa bất giác lùi lại một bước, sau đó nói: “Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao?”

Hàn Minh Thư nghe vậy, vẫn cười nhạt và khẽ nói: “Cô sợ như thế làm gì? Tôi đâu có ăn thịt cô.”

Mọi người nghe vậy lại có hơi kinh ngạc.

Khí chất trên người Hàn Minh Thư khác hẳn với lúc mới gặp cô. Cô ăn mặc như vậy làm bọn họ tưởng cô là một người dễ bắt nạt, không ngờ lúc cô thể hiện ra khí thế của mình lại mạnh mẽ như vậy.

Còn nói gì mà tôi đâu có ăn thịt cô.

Dáng vẻ này còn đáng sợ hơn cả cô ăn người ta đấy, ok?

Thấy bọn họ không nói gì, Hàn Minh Thư nhìn quanh, đôi môi hồng hơi cong lên.

“Tôi đã xem qua tài liệu của các người trước khi tới đây. Các người đều là những chuyên gia thiết kế giỏi nhất, xuất sắc nhất. Công ty này vừa thành lập đã có thể mời được những người xuất sắc như các người là vinh hạnh của tôi.”

Vinh hạnh? Mọi người không khỏi nghĩ, chúng ta thật sự chưa nhìn ra cô thấy vinh hạnh ở đâu đấy.

Mà Tiểu Nhan đứng phía sau lại thở hổn hển muốn bước tới, kết quả bị Tô Cửu ở bên cạnh kéo cô ra xa hơn.

“Thư ký Tô, cô làm gì vậy? Cô mau thả tôi ra. Tôi tức chết rồi. Người phụ nữ kia nói gì chứ? Không ngờ Minh Thư còn nói có thể mời được bọn họ là vinh dự của cô ấy? Cô ấy trở nên dễ bắt nạt như vậy từ khi nào vậy?”

Tô Cửu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan: “Vậy còn cô? Cô trở nên liều lĩnh như thế từ lúc nào? Lúc tới đây, cô Minh Thư đã nói gì với cô hả? Cô ấy đã đoán được những ngày tiếp theo sẽ không tốt lắm.”

Tiểu Nhan nghe vậy, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tôi mới hiểu được, hóa ra cô ấy nói về những người này. Nhưng cô ấy đang làm gì chứ?”

“Cô ấy nói vậy đã chứng tỏ cô ấy sớm đoán được cảnh tượng này.”

“…”

“Nếu cô ấy đã sớm đoán được việc này sẽ xảy ra, cô cho rằng cô ấy sẽ không có cách đối phó sao?”

Nghe Tô Cửu nói vậy, Tiểu Nhan mới ý thức được mình quá kích động. Sau đó cô xoay người nhìn về phía Hàn Minh Thư.

Không biết Hàn Minh Thư đã bắt đầu thay đổi từ lúc nào, không còn là người bảo sao nghe vậy, chuyện gì cũng làm theo tâm tư, tình cảm nữa. Bản thân cô là một người thông minh, sắc bén, chẳng qua cuộc sống trước kia khiến cô giấu đi tất cả những điều đó.

Sau đó… hào quang chậm rãi phát ra.

Tiểu Nhan mới phát hiện ra Hàn Minh Thư lợi hại hơn cô tưởng nhiều.

Mà cô cũng phát hiện ra mình càng lúc càng cách xa Hàn Minh Thư.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan hạ mí mắt xuống nhìn mũi giày của mình, không nói nữa, cũng không bước tới nữa.

“Các người đều là nhân tài xuất sắc. Mà con người tôi à… cũng rất yêu mến nhân tài. Nhưng tôi cũng có một đặc điểm, tôi không muốn miễn cưỡng người khác. Cho dù các người đều là thành viên rất xuất sắc, nhưng nếu trong các người có ai không muốn ở lại công ty, có thể rời đi ngay bây giờ.”

Mấy người kia nghe vậy, đều biến sắc. Tần Ca lập tức uất ức, lên án cô: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô tính đuổi chúng tôi đi sao?”

“Không.” Hàn Minh Thư khẽ lắc đầu: “Là chỗ tôi tự do qua lại. Nếu các người cảm thấy mình là nhân tài không được trọng dụng ở chỗ của tôi, có thể tự mình rời đi, tôi vẫn sẽ trả lương tháng này cho các người.”

“Cô… cô làm vậy là sỉ nhục người khác.”

“Tôi hi vọng các người có thể hiểu rõ một đạo lý. Mặc dù các người là đội xuất sắc do ngài Hàn tìm tới, nhưng về sau người trả lương cho các người chính là tôi. Từ hôm nay trở đi tôi chính là cấp trên của các người. Ai có thể tiếp nhận thì ở lại, không thể chấp nhận có thể rời đi luôn. Vẫn là câu nói vừa rồi, tôi sẽ trả tiền lương tháng này.”

Hàn Minh Thư nói năng khí phách, vẻ mặt ung dung bình tĩnh như căn bản không hề lo lắng bọn họ sẽ thật sự rời khỏi đây.

Cô không hề để ý tới đội của bọn họ.

Lần đầu tiên bị sỉ nhục như vậy, đám người bọn họ đều rất tức giận.

Trương Ngọc thở hổn hển nói: “Làm gì có cấp trên nào như cô chứ? Cô tưởng cô là ai? Không ngờ cô lại khinh thường chúng tôi như vậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc