“Hừ, chị đừng có nói cho tôi mấy lời đạo lý này, còn không phải đều giống nhau cả à.”
Nói xong thì quay người nhìn bốn phía, trong lòng vẫn rất không cân bằng: “Dù sao thì tôi cũng đã hiểu ý của chị, chính là làm chị của tôi đã để cho chị chịu thiệt rồi. Hiện tại nơi chị ở là một cái khách sạn lớn biết bao nhiêu, lại là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Hàn, sau này chị cũng không cần phải chiều chuộng cô em gái giống như tôi, hạnh phúc bao nhiêu.”
Thẩm Cửu không biết phải giải thích với cô ta như thế nào, cũng chính là bởi vì ở chung nhiều năm như vậy rồi, trong lòng cô biết Thẩm Nhã căn bản không nghe lọt một câu nói nào của mình, cô cũng không tiếp tục nói nữa.
“Vậy thì em muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ, tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ một lát nữa.”
Nói xong, Thẩm Cửu liền trực tiếp đi vào phòng.
Thẩm Nhã hừ một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Chờ Thẩm Cửu đi ngủ rồi, Thẩm Nhã nhìn căn phòng khách sạn to lớn như thế này, trong lòng khó chịu muốn chết đi được, nhưng mà lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra đi vào trong nhà vệ sinh chụp hình.
Sau khi tự sướng xong, cô ta phát hiện ảnh chụp cũng không tệ lắm, thế là lại chụp hết tất cả các ngóc ngách khác ở trong khách sạn hết một lần, sau đó đăng lên trên dòng thời gian.
Thật ra thì từ lúc nhỏ Thẩm Nhã đã khá hư vinh, vẫn thích ganh đua so sánh với người khác.
Bây giờ nhìn hoàn cảnh của khách sạn không tệ, thế là cũng tự chụp mấy tấm hình đăng lên trên dòng thời gian, hi vọng và có thể nhận được mấy lời khen của bạn bè.
Quả nhiên là như vậy, cô ta vừa mới đăng ảnh chụp lên không lâu thì liền có rất nhiều người ấn thích cho cô ta.
Thẩm Nhã cầm điện thoại di động đắc ý, ở trong lòng cũng đã hết giận một phần nữa.
…
Sau khi Thẩm Cửu tỉnh ngủ thì Thẩm Nhã đã không còn trong phòng khách sạn, cô lấy điện thoại di động ra lướt tin tức một chút, nhìn thấy cô ta gửi tin nhắn messenger cho mình, nói là bạn cô ta hẹn cô ta cho nên cô ta đi trước.
Thẩm Cửu để điện thoại di động xuống rồi đi rửa mặt.
Loading...
Cô ở rất lâu rồi, cô không thể cứ tiếp tục như vậy được, cô phải tỉnh táo một lần nữa, cô muốn đi tìm công việc, hơn nữa… Mặc dù là Dạ Âu Thần đã đưa thủ tục li hôn cho cô, nhưng mà hai người vẫn còn chưa nộp đơn ly hôn.
Cho nên cô còn phải đi tìm Dạ Âu Thần để làm giấy chứng nhận ly hôn.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay luôn đi.
Thẩm Cửu thay một bộ quần áo, sau đó tự trang điểm cho mình.
Ngày bình thường cô dùng son môi màu hồng nhạt, nhưng mà ngày hôm nay cô thoa son màu đỏ.
Nhìn mình ở trong gương, Thẩm Cửu cảm thấy mình như thế này mới tính như là có chút khí thế.
Không còn cách nào hết…
Cô không muốn để Dạ Âu Thần nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, cô cũng không hi vọng để Dạ Âu Thần cảm thấy mình không có anh thì sẽ có một cuộc sống đau khổ, hoặc là đặc biệt đau lòng thay cho anh.
Cho dù là cô có thật sự đau lòng đi nữa, nhưng mà… Cô muốn giấu những thứ đó đi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu mím môi, cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt với mình ở trong gương.
Cố lên Thẩm Cửu.
Vừa mở cửa không bao lâu lập tức có người đón cô: “Cô Thẩm muốn đi ra ngoài à?”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu dừng lại: “Các người là…”
“Chúng tôi là cấp dưới do anh Hàn đã phái đến đây để bảo vệ sự an toàn cho cô Thẩm, cô Thẩm muốn ra ngoài đúng không, để chúng tôi kêu tài xế cho cô?”
Thẩm Cửu có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn lắc đầu: “Không cần đâu, tự tôi ngồi xe đến đó là được rồi.”
“Không có sao đâu, cô Thẩm, tài xế lái xe 24/24, bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh.”
Anh ta đã nói như vậy rồi, Thẩm Cửu cũng không biết làm sao, nhưng mà cô vẫn để ý nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người kia: “Thật sự là anh Hàn đã cho các người đến đây đó à?”
Người kìa nghe vậy thì nở một nụ cười nhẹ: “Cô Thẩm yên tâm đi, chúng tôi thật sự là người do anh Hàn phái đến đây, không có ác ý đâu, với lại người tài xế đang chờ lệnh của cô Thẩm cũng là người mà trước đó cô Thẩm đã gặp.”
Cô đã gặp người đó rồi?
“Là người lúc trước đưa tôi đến khách sạn hả?”
“Đúng vậy.”
“Vậy… Được rồi, làm phiền các người nha.” Lúc này Thẩm Cửu mới yên tâm nhẹ gật đầu.
Không thể trách cô, cô là một cô gái đi ra ngoài lại còn ở khách sạn một mình, nếu như trong khoảng thời gian này cô bị để ý tới thì sao, sau khi đối phương nói như vậy thì Thẩm Cửu mới yên tâm.
Sau khi đi xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy người tài xế mà cô đã gặp vào năm ngày trước.
“Cô Thẩm.” Thái độ của tài xế lái xe đối với cô vẫn luôn rất cung kính, Thẩm Cửu cũng nhẹ gật đầu với người ta.
“Sau này tôi sẽ đưa đón cô Thẩm.”
Sau khi Thẩm Cửu lên xe thì lên tiếng hỏi thăm: “Không biết là… Chú tên là gì?”
“Nếu như cô chủ không chê thì cứ gọi tôi chú Nam là được rồi.”
“Được, cảm ơn chú Nam, tôi muốn đến tập đoàn Dạ thị.”
Lúc nghe thấy tập đoàn Dạ thị, chú Nam có hơi giật mình lo lắng: “Cô chủ muốn đến tập đoàn Dạ thị?”
“Có vấn đề gì không chú?”
“Không có, vậy bây giờ chúng ta lên đường.”
Sau khi đến dưới lầu tập đoàn Dạ thị, Thẩm Cửu trực tiếp mở cửa xe bước xuống xe, trước khi cô bước xuống xe cô đã nói với chú Nam: “Chú Nam, chú chờ tôi ở đây một lát nha, một lát nữa tôi sẽ quay lại.”
“Vâng.”
Sau khi Thẩm Cửu bước xuống xe thì đi vào cổng tập đoàn Dạ thị, bởi vì đã một khoảng thời gian dài rồi cô không có xuất hiện ở công ty, ngày hôm nay cô lại ăn mặc khác thường, cho nên lúc đi đến cửa cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Thẩm Cửu vốn dĩ muốn trực tiếp đi lên đầu tìm Dạ Âu Thần.
Nhưng không ngờ đến là vừa đi đến cửa thì đã bị bảo vệ ngăn cản lại.
“Cô Thẩm.”
Ánh mắt của Thẩm Cửu rơi trên mặt hai người bảo vệ, đó: “Các người biết tôi?”
Bảo vệ gật gật đầu, sau đó nói: “Trợ lý Lang đã dặn dò sau này cô đã không còn là nhân viên của tập đoàn Dạ thị, cô không thể vào được nữa.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu dừng lại một chút, cảm giác chua chát trong lòng xông lên tới đỉnh đầu.
Bởi vì ngày hôm đó đến công ty tìm anh, cho nên bây giờ anh ngay cả công ty cũng hạn chế không cho cô vào?
Ha, Dạ Âu Thần… Anh cũng đủ tuyệt tình nhỉ!
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nuốt xuống cảm giác đắng chát trong lòng, cô cũng không quên mục đích ngày hôm nay đến đây là gì, thế là cô lạnh lùng nói: “Không vào cũng được, vậy phiền phức anh thông báo với trợ lý Lang giúp tôi một tiếng, nói là tôi có việc muốn tìm anh ta.”
“Chuyện này…” Hai người bảo vệ đó do dự liếc nhìn nhau.
Thẩm Cửu nói tiếp: “Tôi không tìm tổng giám đốc Dạ của các người, chỉ tìm trợ lý Lang, vậy mà cũng không thể nữa à, có một chuyện rất quan trọng tôi muốn nói với anh ta, sẽ không làm khó người đâu.”
“Vậy… Được rồi, cô đợi bọn tôi một lát.”
“Ừ.”
Thẩm Cửu xoay người lại yên tĩnh đứng ở cửa chờ đợi.
Sau lưng truyền đến tiến nghị luận.
“Ủa, sao cô ta lại còn dám đến đây nữa? Người ta cũng đều đã ra lệnh không cho cô ta đến đây rồi mà, sao cô ta lại vô liêm sỉ như thế?”
“Tôi đã nói cái gì hả, trước đó tôi đã nói là cô ta cũng sẽ có một ngày bị chơi chán, nhìn đi, ngày hôm nay cũng đến nhanh quá đó.” Tư Dung bước đến trong đám đông chen chúc, lớn tiếng trào phúng Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu rũ tầm mắt xuống, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Thẩm Cửu, không nên quên mục đích hôm nay đến đây của mày, mày đến đây để bàn thủ tục ly hôn với Dạ Âu Thần, mà không phải là đến nghe những lời nói này nói nọ của mấy người bọn họ.
Cho nên phải kiềm chế không nhìn những người kia là được rồi.
Đợi thủ tục ly hôn của cô hoàn thành, cô vĩnh viễn rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt của Dạ Âu Thần.
“Nè, có còn mặt mũi hay không vậy hả? Chúng tôi đang nói cô đó, bây giờ cô đã không phải là nhân viên của Dạ thị, cô đừng có đến đây làm chướng mắt người khác nữa có được không?”
Thẩm Cửu không để ý đến bọn họ, thế là người ở phía sau lại bước lên đẩy cô một cái.
Cô không đề phòng, thân thể nhào ra phía trước.