TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 981:

 

Nghe nói thế, Uất Trì Thần lại nặng nề thở dài, chưa thở dài hết đã nói: “Cho dù tức giận cũng hết cách, cũng không thể vì nó tức giận thì tôi liền không suy nghĩ cho những đứa trẻ này đúng không? Bọn nó bây giờ vẫn còn trẻ, sau này tuổi càng lớn sẽ biết tại sao tôi phải làm như vậy.”

 

Kể từ sau khi Kièu Trị biết Đoan Mộc Tuyết bị Đoan Mộc Trạch đưa về nhà, Đoan Mộc Ngạo Thiên tức giận một trận thì mừng thầm ở trong lòng, anh ta cảm thấy rốt cuộc thì người phụ nữ ác độc kia cũng phải chịu sự trừng phạt mà cô ta nên có.

 

Sau khi Kièu Trị hưng phấn lại cảm thấy tâm trạng trở nên chán nản.

 

Nói thế nào thì đó cũng là người phụ nữ mà bản thân đã từng thích nhiều năm, những năm đó cô ta thật sự là ánh sáng của anh ta, cô ta đi đến nơi nào thì ánh mắt của anh ta sẽ theo tới đó, sau này…Sự chân thành của anh ta bị người ta giẫm đạp tan nát ở dưới chân.

 

Kièu Trị lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bây giờ cũng đã sắp tối, anh ta mở ra danh bạ ra xem thì phát hiện thậm chí bản thân không có một người để thổ lộ.

 

Kièu Trị gục ngã, anh ta cảm thấy bản thân thật sự thất bại.

 

Trong khoảng thời gian dài như vậy mà anh ta không có nổi một người bạn để thổ lộ tâm trạng, bây giờ nếu như anh ta gọi điện thoại cho cái thằng UUất Trì khốn nạn kia thì khẳng định anh ta sẽ chỉ lạnh lùng nói với mình một chữ cút.

 

Anh ta là một người bạn mà Kièu Trị có thể thổ lộ tâm trạng nhưng lại không phải người mà anh ta có thể tâm sự và nói chuyện phiếm!

 

Càng nghĩ Kièu Trị càng cảm thấy bản thân đi uống một mình thì tốt hơn, kết quả anh ta lái xe ra ngoài nhìn vào các cửa hàng bán đủ loại đồ ăn.

 

Trước mặt Kièu Trị bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của một cô gái

 

Cô ấy vừa ăn vừa xúc động rơm rớm nước mắt nhìn mình nói, anh thật là tốt!

 

Hay là gọi cô ấy ra ăn môt bữa thịnh soạn?

 

Dù sao cũng chỉ có cô ấy sau khi ăn thứ gì đó sẽ nói với anh ta rằng anh thật là tốt.

 

 

La Lo Li bước nhanh tới rồi thả túi xách xuống hỏi: “Tại sao đêm hôm khuya khoắt anh đột nhiên hẹn tôi ra ngoài ăn chứ?”

 

“Cô tới rồi sao?”

 

Kièu Trị nhìn cô giải thích: “Hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không phải bởi vì nhớ tới cô sao? Cho nên tôi muốn mời cô ăn tiệc.”

 

“Thế nhưng…Nhiều món như vậy chúng ta có thể ăn hết không?”

 

“Không vội, cứ từ từ ăn, ăn không hết cũng không sao.”

 

Dù sao thì hôm nay anh ta chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh mình nên La Lo Li là lựa chọn tốt nhất.

 

La Lo Li nhìn dáng vẻ khẳng khái của anh thì vô ý thức nuốt nước miếng: “Ăn không hết tôi có thể gói đem về không?”

 

Kièu Trị: “…Có thể.”

 

La Lo Li lập tức cảm động: “Cảm ơn anh!”

 

Sau đó cô ấy cầm đũa bắt đầu ăn, Kièu Trị nhìn chằm chằm cô ấy, khi đồ ăn được đưa vào miệng thì khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia lại lộ ra vẻ thỏa mãn sau đó trở thành cảm động, cuối cùng cô ấy lại nước mắt rưng rưng nhìn anh ta.

 

“Đồ ăn của khách sạn này thực sự là quá ngon? Kièu Trị, anh thật là tốt!”

 

Lại tới nữa rồi, cô ấy lại bắt đầu khen anh ta, chỉ cần ăn đồ ăn ngon quả thực La Lo Li như trở thành người khác.

 

Nghĩ đến dáng vẻ dữ dằn của cô ấy lúc trước Kièu Trị không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy, thế là anh ta hỏi: “Vậy sao? Tốt thế nào?”

 

La Lo Li vừa đút đồ ăn vào miệng vừa chu môi la lên: “Vô cùng tốt, anh là người tốt nhất thế giới!”

 

Kièu Trị không nhịn được cười: “Vậy cô khen tôi đi? Nếu như khen hay thì tháng sau ngày nào tôi cũng sẽ mời cô ăn tiệc.”

 

Khen mà thôi, điểm này không làm khó được La Lo Li, chỉ có điều cô ấy không thích nịnh nọt cho nên liếm môi nói: “Mặc dù điều kiện một tháng rất hấp dẫn nhưng tôi không thể che giấu lương tâm khen ngợi anh.”

 

Kièu Trị nghe vậy thì nụ cười trên môi cứng đờ, đại khái là anh ta không ngơ La Lo Li thế mà lại nói như vậy, anh ta híp mắt lại: “Cô nói nghiêm túc sao? Chẳng lẽ tôi không có ưu điểm nào sao?”

 

Biểu cảm ở trên mặt anh ta gần như có thể trở nên chán nản chỉ trong một giây, trong nháy mắt La Lệ bắt đầu thấy ngại ngùng nên lẩm bẩm: “Thật ra thì anh cũng có ưu điểm.”

 

Kièu Trị dường như đã mất hy vọng với bản thân cười gượng hỏi: “Vậy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc