Chương 1090:
Dạ Âu Thần thuận thế vươn tay ôm lấy eo của cô, bảo vệ cô ở trong ngực của mình, sau đó thấp giọng: “Thời điểm cô ấy say khướt em nên cách xa cô ấy một chút, bây giờ về phòng trước đi.”
Nói xong cũng mặc kệ Hàn Minh Thư không vui, liền mang theo cô trở về phòng.
Đậu Nành thấy thế liền nhe răng trợn mắt đuổi theo.
“Ba xấu lắm, thế mà thừa dịp con không để ý mang mẹ chạy, dừng lại!”
Nhưng mà đáp lại cậu bé là tiếng cửa phòng đóng cái rầm.
Đậu Nành bị ngăn cách ở bên ngoài, Hàn Minh Thư còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, liền nghe được Dạ Âu Thần khóa cửa răng rắc một tiếng rồi ném chìa khóa xuống đất.
Tên lưu manh này ban ngày ban mặt muốn làm cái gì vậy? Mà ở đây nhiều người như vậy mà anh dám ngang nhiên mang cô về phòng, còn nhốt Đậu Nành ở ngoài cửa.
Cho dù ở trong phòng hai người có không làm gì cũng sẽ bị người bên ngoài hiểu lầm hai người đã làm chuyện gì đó.
Thật là, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi.
“Ba xấu, mở cửa! Ba muốn là làm gì mẹ hả? Mẹ ơi mau mở cửa – Đậu Nành đi vào đánh ngã ba xấu.
Đậu Nành ở bên ngoài cửa ồn ào như vậy, thực sự khiến Hàn Minh Thư cảm thấy không còn mặt mũi, chỉ là một đứa trẻ cô đã cảm thấy rất thẹn thùng, huống chi bên ngoài còn có anh trai của cô và Tiêu túc ở đó.
Về sau cô còn muốn gặp người nữa hay không đây?
Cho nên sau khi Hàn Minh Thư kịp phản ứng liền đưa tay muốn mở khóa ra, lại bị Dạ Âu Thần đè tay lại, âm thanh trầm thấp: “Mở cái khác.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô cảnh giác nhìn xem anh: “Anh muốn làm gì? Cảnh tượng bên ngoài ra sao anh cũng không phải không nhìn thấy.”
“Nhìn thấy.”
Môi mỏng của Dạ Âu Thần nhếch lên ý cười nhợt nhạt, lúc nói chuyện anh đã bắt lấy hai cánh tay của cô, chậm rãi tới gần cô, hơi thở càng ngày càng gần.
“Cũng bởi vì nhìn thấy, cho nên mới muốn ở thời điểm này…
Đục nước béo cò.”
“Lưu…
Đục nước béo cò ?”
Hàn Minh Thư còn đang suy nghĩ anh nói đục nước béo có chỉ cái gì, đã nhìn thấy khuôn mặt của Dạ Âu Thần phóng đại, sau đó hôn xuống.
Chẳng lẽ đục nước béo cò chính là chỉ cái này?
Trong nháy mắt, tâm trạng của Hàn Minh Thư tràn đầy im lặng.
Trước người là hơi thở nóng như lửa của Dạ Âu Thần, phía sau là cánh cửa cứng rắn, hơn nữa thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gõ cửa và âm thanh của Đậu Nành.
Nụ hôn này, Hàn Minh Thư tiếp nhận không chút không quan tâm, một chút ý tứ cũng không có.
Cho nên, rất nhanh cô liền đẩy Dạ Âu Thần ra, thở phì phò nói: “Bên ngoài còn có người đấy, anh không cần mặt mũi nữa sao?”
Nghe vậy, Dạ Âu Thần thấp giọng cười: “Có người thì sao? Hiện tại bọn họ không rảnh bận tâm đến chúng ta.”
“Coi như người khác không rảnh bận tâm, còn có Đậu Nành mà.”
“Trừng phạt.”
Dạ Âu Thần cắn răng nói hai chữ.
Hàn Minh Thư: “???”
“Trừng phạt cái gì?”
Nhắc đến cái này, trong con người màu mực của Dạ Âu Thần nồng nặc mấy phần, hơi thở phun trên mặt của cô.
“Quên rồi? Là ai ở trong điện thoại nói yêu nó nhiều hơn anh?”