TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 629: EM BIẾT TRONG EM GIỐNG GÌ KHÔNG?

Không ngờ Dạ Y Viễn cũng tắt máy và xuống xe theo cô.

Hàn Minh Thư ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Hàn?”

“Để anh đưa em lên lầu.” Dạ Y Viễn mỉm cười nói: “Thấy em mệt vậy anh không yên tâm để em lên đó một mình.”

Hàn Minh Thư chẳng biết nên nói gì nữa.

Cô đưa tay nhéo mặt mình, trông cô bải hoải tới mức đó sao?

Hành động trong vô thức này của cô trong mắt Dạ Y Viễn lại có vẻ rất đáng yêu, rõ ràng đã làm mẹ rồi, song có đôi lúc nhưng hành động của cô lại thật ngây thơ.

Dạ Y Viễn lại kìm lòng không đậu muốn vươn tay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cũng vẫn không làm như vậy.

“Đi thôi, anh đưa em lên lầu.”

Anh vừa định bước vào thì bỗng có một bóng người chạy vụt ra ngoài.

Người đó là Nhậm Hoa, cô bước vội đến bên Hàn Minh Thư: “Thư à, cuối cùng cậu cũng chịu về rồi, tớ có chuyện cần tìm cậu đây.”

“Chuyện gì?”

Nhậm Hoa nhìn thoáng qua Dạ Y Viễn, Hàn Minh Thư đã hiểu ý cô nên liền quay qua nói với anh: “Hôm nay cảm ơn chủ tịch Hàn khoản đãi, có thời gian nhất định tôi sẽ mời anh.”

Lúc này đã có Nhậm Hoa, Dạ Y Viễn cũng chẳng thể nói muốn đưa cô lên lầu nữa, đành phải cười cười: “Ừm, anh sẽ nhớ câu này của em, nói gì phải làm ngay, tối này anh tới đón em nha? Tiện đi đón bé Đậu Nành luôn.”

Hàn Minh Thư nghe vậy thì rất khó xử: “Chắc không được rồi. Tối nay…”

“Cứ như vậy đi, tan làm anh tới rước em.”

Dạ Y Viễn không cho cô cơ hội từ chối, vừa dứt lời anh ta liền quay người đi ngay.

Đợi anh ta rời khỏi, Hàn Minh Thư đau đầu nhìn theo bóng anh ta bước lên xe, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn Nhậm Hoa hỏi: “Cậu tìm tớ có việc gì vậy?”

Nhậm Hoa lắc đầu nói: “Không phải tớ tìm cậu, là cậu Dạ tìm cậu đó.”

“Cái gì?”

Cậu Dạ? Ý cô ấy là Dạ Âu Thần à?

Nhậm Hoa khẽ ho một tiếng, cô nhìn theo xe của Dạ Y Viễn rời khỏi rồi mới hỏi, giọng ngại ngùng: “Thư à, cậu với người đó… Là gì của nhau vậy? Anh ta đang theo đuổi cậu à?”

Hàn Minh Thư nghe cô nói vậy thì khẽ nhíu mày, còn chưa kịp đáp lời thì đã nghe Nhậm Hoa nói tiếp: “Ui, giờ không phải là lúc để nói chuyện này, chuyện này không quan trọng, cậu mau mau lên đó đi, cậu Dạ đang chờ trong văn phòng đó.”

Nhậm Hoa nói dứt lời còn định đẩy cô vào thang máy.

“Từ từ, cậu Dạ đó là anh ấy sao?”

Không phải anh ấy đi công tác rồi hay sao? Sao đột nhiên lại quay về? Lại còn tới văn phòng của cô nữa chứ?

Mấy hôm nay không nói năng gì như thể đã biến khỏi trái đất vậy, giờ lại tới đây để làm gì?

“Còn cậu Dạ nào vào đây nữa?” Nhậm Hoa hỏi ngược lại cô, đoạn cô nhìn Hàn Minh Thư rồi nói: “Anh ấy đợi cậu rất lâu, tầm một tiếng rồi đó.”

Một tiếng sao?

Chẳng lẽ lúc cô mới vừa đi ra ngoài với Dạ Y Viễn thì anh đã đến rồi sao?

“Tớ đi trước!”

Thang máy ngừng lại, Nhậm Hoa bước vào tầng làm việc của mình, sau đó cửa thang máy khép lại tiếp tục đi lên.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, Hàn Minh Thư đi về phía văn phòng của mình.

Đó rõ ràng là văn phòng của cô, ấy vậy mà lúc này Hàn Minh Thư lại cảm thấy có hơi cẳng thẳng, cô đứng trước cửa văn phòng nhưng lại không mở cửa mà đứng ngây ra đó.

Không biết đứng như vậy hết bao lâu, cuối cùng Hàn Minh Thư thở dài một tiếng rồi đưa tay đẩy cửa ra.

Cô vốn tưởng sẽ trông thấy cảnh Dạ Âu Thần ngồi trước bàn làm việc của mình, ánh mắt lạnh như băng, nào ngờ sau khi mở cửa ra lại không thấy ai cả.

Hàn Minh Thư sững ra giây lát rồi mới bước vào.

Nhậm Hoa nói anh ở đây mà?

Sao trong văn phòng không có một ai hết vậy?

Chẳng lẽ Nhậm Hoa lừa cô hay sao? Nhưng lừa cô có ích lợi gì đâu chứ? Hàn Minh Thư nghi hoặc bước vào, cô vừa định đóng cửa văn phòng lại thì bỗng có một bóng người xuất hiện trước mặt cô, chưa kịp hoàn hồn lại thì người nọ đã túm lấy hai tay cô rồi ấn lên tường.

“A… Ưm.” Hàn Minh Thư vừa giật mình thốt ra hai tiếng thì đã bị người kia hôn lấy.

Cô trợn to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trước mắt mình đây.

Dạ Âu Thần…

Rõ ràng lúc này cô nhìn khắp văn phòng không thấy ai, anh từ đâu chui ra vậy chứ?

Nhưng lúc này Hàn Minh Thư không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc đó.

Đến khi Hàn Minh Thư cho rằng mình sắp ngạt thở đến nơi rồi thi Dạ Âu Thần mới chịu buông cô ra, anh tựa vào trán cô khe khẽ thở gấp.

“Có nhớ anh hay không?”

Anh cất tiếng hỏi, giọng nói trầm thấp cỏ vẻ quyến rũ rất khó tả.

Hàn Minh Thư khẽ hé miệng, anh lại cúi đầu xuống hôn cô, như thể kìm lòng không đậu vậy, sau đó anh lại hôn lên mũi cô, cuối cùng nụ hôn ấy dừng ở mi mắt cô.

Hàn Minh Thư vô thức nhắm mắt lại.

Có thứ gì đó lành lạnh chạm vào cổ cô, lúc này đôi môi đang đặt trên mi mắt cô cũng rời khỏi, chuyển tới sau tai cô.

Cảm giác lạnh lẽo trên cổ khiến cô khó chịu, Hàn Minh Thư thấy có gì đó là lạ, cô đưa tay ra sờ thử thì chạm phải một chiếc vòng cổ.

Lúc này cô mới cúi đầu xuống, trông thấy một sợi dây kim cương.

“Anh…”

Hàn Minh Thư ngẩng đầu, cô bất giác nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của cô.

“Thích không?” Dạ Âu Thần khẽ nhếch môi cười, đoạn anh nhắm mắt lại rồi tựa vào trán cô, hơi thở ấm nóng của anh mơn trớn khuôn mặt cô.

Rồi sau đó Hàn Minh Thư nghe thấy anh thấp giọng trách móc.

“Cố ý chọn cho em đó, để được về nhanh nhanh gặp em mà tôi đã thức suốt hai ngày rồi đó.”

Hàn Minh Thư không biết phải nói gì nữa.

Dứt lời anh lại tựa vào vai cô rồi nhắm mắt lại.

Hàn Minh Thư vội nói: “Anh làm gì vậy?”

Chẳng lẽ anh định cứ thế tựa vào vai cô rồi đứng đây ngủ luôn sao? Hàn Minh Thư đẩy anh, nhưng anh lại ôm lấy eo cô, cọ đầu vào cổ cô rồi thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để tôi dựa một lúc.”

Trong không gian nhỏ hẹp sau cánh cửa, bầu không khí tràn ngập hơi thở nam tính của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư nằm trong vòng ôm của anh bỗng nhiên lại nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua.

Cô mở to mắt, không kìm lòng được mà khẽ động đậy ngửi chiếc áo sơ mi của Dạ Âu Thần.

Rất sạch sẽ, chỉ có mỗi mùi hương của chính anh.

Hàn Minh Thư vẫn chưa chịu tin, cô lại ngửi thử, nhưng vẫn chỉ thấy có mùi hương của anh mà thôi.

Sao lại vậy chứ? Cô gái kia đã nghe điện thoại thay anh luôn rồi, còn nói anh đang tắm nữa chứ, vậy chắc hai người họ phải ở cùng phòng, sao trên người anh lại không dính chút mùi nào được?

Chẳng lẽ… anh đã thay áo trước đó?

Cô đang nghĩ ngợi thì có một giọng cười khẽ vang lên ngay bên cổ cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Hàn Minh Thư ngẩn ra, cô chần chừ nhìn vào đôi mắt như đang cười cợt của anh.

Anh ôm chặt eo cô, cảm giác thật thỏa mãn, đoạn anh nói: “Em có biết trông em lúc này giống gì không?”

Giống gì cơ?

Bình luận

Truyện đang đọc