TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

"Cho nên nói đúng ra là, cậu cho Dạ thiếu cơ hội, chờ anh ta cho cậu một câu trả lời thỏa đáng?"

Nói ra chuyện này, ánh mắt Thẩm Cửu đã phai nhạt đi mấy phần: "Cũng qua thêm được mấy ngày rồi, có phải câu trả lời thỏa đáng kia vẫn còn là ẩn số đúng không."

"Cậu cũng đừng lo lắng, nếu anh ta đã bảo cậu tin tưởng anh ta, vậy thì cậu cứ cho anh ta thêm một chút thời gian nữa đi."

Nói đến đây, Tiểu Nhan chớp chớp mắt, sau đó lại bắt đầu dùng trực giác của mình phân tích ra.

"Cậu thấy đó, trước kia mình đã nói Hàn Mai Linh chính là trà xanh rồi mà, không sai đúng không? Cho nên, tớ nói là Dạ Âu Thần thật lòng thích cậu thì chắc chắn là anh ta thích cậu."

Thẩm Cửu: "..."

Lần nữa nghe thấy Tiểu Nhan nói Hàn Mai Linh là trà xanh, trong lòng Thẩm Cửu vẫn cảm thấy không thoải mái, cô nhíu đôi mi thanh tú lại vừa định mở miệng thì Tiểu Nhan lại giành nói trước: "Cậu đừng có mà phản bác tớ nữa, cô ta đã làm ra chuyện như vậy rồi mà bây giờ cậu vẫn còn nói chuyện thay cô ta được, vậy sau này tớ cũng sẽ không giúp cậu nữa đâu."

Nghe vậy, Thẩm Cửu không nhịn được thở dài một hơi, khẽ nói: "Thật ra... Chân tướng chuyện này thế nào tớ cũng chưa biết rõ ràng."

"Quan tâm tới chân tướng làm gì, làm chính là làm, cô ta thực sự đã đeo đôi bông tai mà Dạ thiếu mua kia không phải sao? Cho dù cô ta có nói cái gì làm cái gì thì cũng không thể tẩy trắng được. Cửu Cửu, cậu phải mở to mắt ra để xem, không phải lúc nào cũng có thể dùng quá khử để tẩy trắng thay cô ta được, có lẽ trước kia hai người rất tốt nhưng tớ muốn nói với cậu một câu nói thật. Không có ai đột nhiên lại thay đổi, có lẽ ngay từ đầu cô ta tiếp cận cậu đã có mục đích rồi."

Thẩm Cửu: "Ngay từ đầu tiếp cận tớ đã có mục đích?"

"Đúng vậy! Hai người quen nhau lúc học Đại học, vậy thì nhất định là trên người cậu có thứ để cô ta có thể lợi dụng."

Loading...

Thời Đại học, trên người cô có thứ để lợi dụng?

Thẩm Cửu nghĩ rất lâu, cuối cùng buồn rầu lắc đầu: "Trên người tớ thực sự không có gì hấp dẫn cả, lời này của cậu rất không có khả năng."

"Bản thân cậu cảm thấy không có gì hấp dẫn, có thể là do cậu không biết, mà cô ta lại biết. Giống như lần này cậu kết hôn với Dạ thiếu, cô ta sẽ cướp mất Dạ Âu Thần vậy. Cửu Cửu, nếu như không phải cậu nhìn trúng đôi bông tai kia thì cậu làm sao có thể biết Hàn Mai Linh giấu cậu làm những chuyện này sau lưng được? Có lẽ... Trong lúc vô hình cô ta đã cướp mất rất nhiều thứ của cậu, chỉ là lần này bị cậu phát hiện ra thôi."

Thẩm Cửu: "..."

"Cậu cũng quá thuyết âm mưu rồi, có lẽ cô ta chỉ tình cờ thích Dạ Âu Thần mà thôi, cho nên mới bất đắc dĩ…"

"Cậu thật phiền phức! Cậu muốn an ủi bản thân tới khi nào nữa đây? Cô ta như vậy rồi mà cậu còn che chở cô ta nữa? Thẩm Cửu, có phải cậu muốn tớ tát cậu một cái thì cậu mới có thể tỉnh táo lại được hay không? Hoặc là, lúc cô ta cướp hết tất cả mọi thứ của cậu rồi cậu mới có thể tỉnh táo lại?"

Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn cô, bởi vì Tiểu Nhan tức giận nên đang phồng má lên, rõ ràng vì chuyện của cô mà nổi giận.

Hai người nhìn nhau một lát, đột nhiên Thẩm Cửu rủ tầm mắt xuống, cả người không có chút sức sống nào.

"Nhưng mà, cậu muốn tớ tin tưởng bằng cách nào? Tớ và cô ta là chị em tốt đã ở chung với nhau lâu như vậy? Trong quá khứ cô ta vẫn luôn luôn giúp tớ mà."

Bao gồm cả chuyện nhờ cô thay mình tìm kiếm người đàn ông xa lạ trong đêm mưa kia thì vẫn luôn là Hàn Mai Linh thay cô xử lý.

Hơn nữa trước kia cô ta luôn luôn bày mưu tính kế thay mình, thậm chí còn hi vọng cô sống hạnh phúc mà đem cô đẩy vào trong lòng Dạ Y Viễn, làm thế nào cô cũng không muốn tin Hàn Mai Linh đã cố ý.

Tiểu Nhan trong nháy mắt trầm mặc.

Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cửu, đột nhiên hơi có thể hiểu được tâm tình của Thẩm Cửu.

Đúng vậy, đã làm chị em tốt với nhau nhiều năm như vậy, đột nhiên nói người chị em này phản bội cô, đổi lại là ai thì cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.

Trừ phi, cô chính tai nghe thấy Hàn Mai Linh thừa nhận.

Nhưng cô gái kia gian trá như vậy, muốn cô ta thừa nhận là chuyện không thể nào.

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan thở dài: "Tớ biết trong lòng cậu không dễ chịu, nhưng có đôi khi thứ bày ra ở trước mắt không nhất định là sự thật, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, Hàn Mai Linh làm như vậy nói rõ rất nhiều vấn đề, cho dù kết quả có như như thế nào thì cậu cũng phải chấp nhận. Hôm nay tớ chỉ tới thăm cậu một chút xem như thế nào, biết bây giờ cậu bình an vô sự, vậy tớ cũng nên trở về rồi."

Nghe thấy cô ấy muốn đi, Thẩm Cửu lập tức khẩn trương lên: "Cậu phải đi về à? Tớ còn muốn giữ cậu ở lại ăn cơm với tớ."

Tiểu Nhan cười nhạt một tiếng: "Cậu cho rằng tớ không muốn ở lại ăn cơm à? Nhưng tớ còn phải trở về đi làm nữa chứ? Tớ cũng không giống như cậu! Tiểu Nhan tớ chưa tìm được phiếu cơm dài hạn của mình, lần trước trong bữa tiệc kỷ niệm cũng không quen được ai, đều là do cậu đấy! Nếu không phải vì cứu cậu thì có lẽ tớ đã giành được chức vô địch rồi, sau đó tớ sẽ tắm mình trong ánh đèn sân khấu khiến cho tất cả đàn ông ưu tú đều có thể nhìn thấy tớ. Nói không chừng... Bây giờ bà đây cũng đang yêu đương rồi í chứ?"

Thẩm Cửu nghe xong nghiêm túc bình luận: "Não có vấn đề rất nặng."

"Cậu nằm mơ đi, tớ đi trước đây, hôm nào lại tới thăm cậu sau."

Sau khi Tiểu Nhan rời đi rồi, Thẩm Cửu một thân một mình lại lâm vào trầm tư.

Quả thực cô không tin Hàn Mai Linh tiếp cận mình vì có mục đích, thậm chí sau chuyện xảy ra lần này cô còn đang nghĩ, nếu hai người bọn họ có tình cảm với nhau thì cô sẽ là người rời đi.

Thật sự không nghĩ đến...

Thẩm Cửu rủ mắt xuống, cảm thấy suy nghĩ trôi dạt về trước kia.

Lúc Dạ Âu Thần trở về, trong phòng trống rỗng, mấy người giúp việc đang thu dọn đồ trên bàn, tụ cùng một chỗ châu đầu ghé tai bàn tán cái gì đó.

Trong quá khứ lúc này Thẩm Cửu sẽ vừa nói vừa cười cùng với các cô ấy.

Dạ Âu Thần vừa vào cửa là có thể nhìn thấy, nhưng hôm nay lại thiếu mất bóng dáng đơn độc của Thẩm Cửu.

"Cậu chủ, ngài đã trở về rồi." Chu Vân tiến lên cung kính hỏi thăm một câu.

Không nhìn thấy bóng dánh Thẩm Cửu, trong lòng Dạ Âu Thần sinh ra cảm giác chênh lệch, anh nhếch môi mỏng nhìn về phía cô ta hỏi thăm.

Chu Vân biết anh đang hỏi cái gì, liền giải thích nói: "Hình như hôm nay mợ chủ không muốn ăn cho nên đã trở về phòng nghỉ ngơi rồi. Cậu chủ, có lẽ tâm tình của mợ chủ không được tốt cho lắm."

Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần nhíu lông mày lại, không phải đã cho Tiểu Nhan tới đây với cô rồi sao? Sao tâm tình cô lại không tốt?

Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần gật đầu: "Tôi biết rồi, các cô đều đi về trước đi."

"Vâng."

Dạ Âu Thần vào phòng, trong phòng đen kịt một màu, anh nhíu lông mày lại tìm tới chỗ bật đèn, sau khi bật đèn lên lại phát hiện trong phòng không có người.

Trong phòng trống rỗng, giống như hoàn toàn không có người ở vậy.

Trong nháy mắt đó, trong đầu Dạ Âu Thần chỉ có một suy nghĩ hiển hiện.

Đó chính là... Thẩm Cửu chạy rồi!

Lúc này, khí tức trên người Dạ Âu Thần bỗng nhiên thay đổi, gân xanh trên trán nhô lên, nổi giận quay xe lăn ra khỏi phòng.

Người phụ nữ đáng chết này lại muốn chạy trốn, cô cho rằng mình sẽ trốn được sao?

Tuy Dạ Âu Thần ngồi xe lăn nhưng tốc độ cũng rất nhanh, lập tức liền không thấy bóng dáng đâu nữa.

Anh trực tiếp đi tìm Thẩm Cửu, lúc đi ra vì đang nổi giận đùng đùng nên hoàn toàn không chú ý tới trên tấm ván gỗ ở bờ biển cách đó không xa đang có một bóng người, Thẩm Cửu đang ngồi ở nơi đó, an tĩnh ôm đầu gối của mình nhìn ra biển cả ban đêm.

Dưới ánh trăng biển càng đẹp hơn so với ban ngày, một vầng trăng sáng phản chiếu trên mặt biển, đem lại cảm giác lúc này trời đất đang hòa làm một.

Bình luận

Truyện đang đọc