Sau khi hẹn xong với Hàn Thị, Thẩm Cửu vô cùng thoải mái.
Lúc trước còn nói muốn mời Hàn Đông ăn cơm, nhưng luôn không có cơ hội. Mai Linh nói anh cậu ấy rất bận, như vậy xem ra… đúng là bận thật, chỉ dành ra được nửa tiếng mà lại còn là giờ ăn cơm.
Thẩm Cửu thuận theo thời gian đi điều tra thói quen ăn uống của Hàn Đông, sau đó đặt chỗ trong một nhà hàng.
Lúc đưa hóa đơn đặt chỗ, Thẩm Cửu lại âu sầu, cô không có đủ tiền…
Theo lý mà nói chuyện liên quan đến công việc thì phải tìm công ty thanh toán, nhưng cô vẫn còn nhớ đến chuyện xảy ra với Lục Thị lúc trước, nên không dám tìm đến công ty thanh toán, chỉ có thể tự móc tiền túi ra trả.
Lần này hết tiền rồi, cô làm sao có thể mời Hàn Đông ăn cơm đây?
Suy nghĩ rất lâu sau, Thẩm Cửu gọi điện cho em gái cô là Thẩm Nhã.
Tử lần trước cô ra khỏi nhà họ Thẩm, cô chưa từng liên hệ với người trong nhà, người nhà cũng không hề liên lạc với cô, giống như thế gian đã bốc hơi vậy, trước giờ họ chưa từng hỏi cô ở nhà họ Dạ thế nào.
Vậy nên khi Thẩm Nhã nhận được điện thoại của Thẩm Cửu liền không do dự mà từ chối ngay.
Vì chột dạ, nên cô ta sợ Thẩm Cửu tìm đến để đòi lại số tiền lần trước.
Thẩm Cửu thấy bên kia từ chối cuộc gọi của mình, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười lạnh.
Tưởng ngắt điện thoại thì cô không còn cách nào nữa hả? Thẩm Cửu tan làm xong trực tiếp tìm đến cổng trường chặn người.
Vốn dĩ vào giờ này ở trường sẽ đông đến mức không tìm thấy người, nhưng Thẩm Nhã không giống với những nữ sinh khác, cô tan học xong còn phải đi học múa, nên cứ đợi đến khi nào lớp học múa kết thúc là được.
Thẩm Cửu đứng từ xa đã trông thấy Thẩm Nhã, cô ta đang cùng mấy người bạn học kéo nhau đi ra.
“Thẩm Nhã!” Thầm Cửu gào tên của cô ta.
Thẩm Nhã sững sờ nhìn về phía cô, sau khi thấy cô thì mặt mày liền biến sắc.
“Tiểu Nhã, đấy không phải chị cậu sao?”
“Chị cậu đến tìm cậu kìa, vậy cậu hôm nay còn đi ăn với bọn tớ không?”
Thẩm Cửu đứng một bên bình tĩnh chờ đợi, Thẫm Nhã có chút sốt ruột: “Các cậu ra quán trà sữa gần đây đợi tớ trước nhé, tớ nói chuyện với chị tớ mấy câu rồi sẽ ra tìm các cậu.”
“Được.”
Sau khi mấy người kéo nhau đi, Thẩm Nhã bất mãn nhìn chị mình rồi nói: “Chị, chị đến tìm em sao không báo trước cho em một tiếng? Đột nhiên xuất hiện trước cổng trường làm em rất khó xử đấy chị biết không hả? Bạn em đều đang đợi em đấy.”
Thẩm Cửu vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm, cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Chị muốn báo trước cho em biết, nhưng em có nghe điện thoại đâu?”
Trong lúc nói, Thẩm Cửu giơ điện thoại ra huơ huơ trước mặt Thẩm Nhã: “Chị gọi cho em mấy cuộc, em có nghe không?”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Nhã có chút lảng tránh: “Đó là do em đang tập múa, điện thoại của em bị tắt tiếng nên không nghe thấy. Chị à, không phải chị vẫn luôn biết là em đi tập mua sao? Thế mà chị vẫn gọi cho em!”
“Tắt tiếng rồi, thế em tập múa xong không nhìn điện thoại sao?” Vẻ mặt Thẩm Cửu vẫn lạnh lùng như cũ, giọng điệu trầm thấp: “Chuyện lần trước em lấy sổ tiết kiệm của chị, chị đã không tính toán với em rồi, bên trong chị có tầm trăm triệu, bây giờ em trả cho chị 30 triệu. ”
Thẩm Nhã không khỏi trợn to hai mắt: “Trả lại cho chị 30 triệu? Chị à, chị mất trí nhớ sao? Mẹ không nói cho chị biết là mẹ đã dùng tiền rồi à? Chị muốn tìm thì đi tìm mẹ chứ? Chị tìm em làm gì?”
Thẩm Cửu cười lạnh lùng: “Ai đã lấy tiền tự cô biết rõ.”
“Dù sao em cũng không lấy, em cũng không trả 30 triệu cho chị đâu.”
“Vậy sao?” Thẩm Cửu nhếch môi: “Thật ra giữa chị em mình, chị không bao giờ muốn làm to chuyện, từ nhỏ chị đã nhường nhịn em, có thứ gì em muốn mà chị không cho không? Nhưng thật ra lần này em lại dùng thủ đoạn trộm cắp, với tư cách là chị gái của em, chị có nghĩa vụ giáo dục em.”
Vừa dứt lời, Thẩm Cửu trực tiếp nắm lấy tay áo Thẩm Nhã: “Theo chị đến đồn cảnh sát, hoặc là, chúng ta đến gặp giáo viên của em xem trong thời gian này em đã học được những gì.”
Cô không quá mạnh nhưng cũng ngang ngửa với Thẩm Nhã, Thẩm Nhã vốn dĩ đã cắn rứt lương tâm, khi nghe nói sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát hoặc đến gặp giáo viên, khuôn mặt tái nhợt của cô liền trở nên hoảng hốt.
“Chị ơi, đừng làm thế này chị ơi. Em không lấy tiền của chị. Em thực sự không tiêu trăm triệu của chị.”
“Không sao, chúng ta đi gặp giáo viên hoặc cảnh sát rồi nói chuyện.” Thẩm Cửu lạnh lùng nói.
Thẩm Nhã nói: “Chị à, từ nhỏ chị đã thương em nhất, chị luôn nhường nhịn em mà, chị tha lỗi cho em đi. Nếu chị dẫn em đi tìm giáo viên, thì sau này em sẽ mất mặt lắm, bạn trai em mà biết thì anh ấy cũng không muốn em nữa đâu, chị… chị là tốt nhất, chị tha cho em lần này đi.”
“Rốt cuộc em có chịu nói thật không?” Thẩm Cửu dừng lại: “Tiền đi đâu rồi?”
“Lần trước sinh nhật em đã nói muốn mời mọi người đến dự, lời nói ra rồi, kết quả tất cả mọi người đều đến, em vì muốn giữ thể diện nên đã lấy tiền của chị ra tiêu. Chị biết mà, nếu em xin bố mẹ từng đấy tiền, họ chắc chắn sẽ không cho em, hơn nữa nếu mẹ biết em đã tiêu bao nhiêu tiền để tổ chức tiệc thì chắc chắn sẽ đánh chết em mất. Nhưng chị à, lúc đó em chỉ tùy tiện nói thôi, em không ngờ bọn họ lại đến đông thế, hơn nữa còn mời thêm rất nhiều bạn tới, em cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi chị, chị tha cho em đi chị! Chúng ta là chị em, lần này… em thực sự không cố ý, không thì sao em lại lấy tiền mồ hôi nước mắt của chị chứ!”
Thẩm Nhã bật khóc, vừa ôm lấy cánh tay Thẩm Cửu vừa khóc nức nở.
Thẩm Cửu: “……”
Hình như cô lại mềm lòng rồi.
Nói cách khác, đây là em gái ruột của cô, cô tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn thấy thái độ ra sao thôi, Thẩm Nhã lúc này cúi đầu nhận lỗi, nói với cô toàn bộ sự việc, Thẩm Cửu mới nhận ra mình thật sự không thể tức giận nữa.
“Chị ơi, chị không giận em chứ? Xin lỗi, em thật sự không cố ý.”
“Giận em thì làm được gì? Chẳng nhẽ chặt em ra chắc?” Thẩm Cửu thực sự rất tức giận, số tiền đó cô đã tích góp rất lâu, vậy mà lại bị cô ta tiêu sạch trong nháy mắt, bây giờ cô có việc cần dùng thì lại không có.
“Thực sự xin lỗi chị, em vẫn còn 6 triệu, bây giờ em đưa cho chị nhé.” Nói xong, Thẩm Nhã vội vàng rút từ trong ví ra 6 triệu đưa cho Thẩm Cửu: “Đây là số tiền còn lại, em vẫn luôn muốn trả cho chị, lần trước chị hỏi em, em hơi sợ nên không dám nhận.”
Nhìn thấy 6 triệu màu xanh, Thẩm Cửu lại cảm thấy có chút khó chịu, “Đưa cho chị rồi thì em làm thế nào?”
Thẩm Nhã lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, mỉm cười: “Không sao, bạn học của em có phiếu ăn, đến lúc đó em ăn ké một chút của họ là được. Nếu không thì chị để lại cho em 300 nghìn để em mua bánh mì ăn, vốn dĩ chuyện này là lỗi của em, em nên chấp nhận bị trừng phạt. ”
Vốn dĩ bọn họ là chị em, lúc còn nhỏ tình cảm rất thân thiết, đã nhiều năm như vậy rồi… Thẩm Cửu nào nỡ để cho cô đau khổ, bây giờ cô chủ động buông xuôi, Thẩm Cửu cũng mềm lòng.
“Thôi được rồi, mỗi người một nửa đi, em giữ lại 3 triệu mà ăn, chị thật sự không còn cách nào khác, chị đang cần tiền gấp, khi nào có lương chị sẽ đưa thêm cho em một ít.”
Nghe vậy, nụ cười của Thẩm Nhã có chút đông cứng lại: “Chị ơi, sau khi chị gả đến nhà họ Dạ… Chị sống không vui vẻ gì đúng không?”