TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 452: CẢM GIÁC GIỐNG NHƯ TỪNG QUEN BIẾT

Lúc buổi lễ ra mắt bắt đầu, ánh đèn ở hội trường dần tắt đi.

Thật ra đây là một lễ ra mắt sản phẩm mới, tai to mặt lớn của giới kim cương đã mời ngôi sao nữ đang nổi là Triệu Ý Như, và cả ảnh hậu Lâm Mỹ Nhiên.

Người buôn bán đều rất khôn khéo, họ sẽ không làm ăn lỗ vốn, hoa đán đang nổi, cùng với ảnh hậu thực lực vẫn luôn đứng vững trong giới, hai cô gái tuổi tương đương đứng cùng một chỗ chắc chắn bị người lấy ra so sánh, mà so sánh thì dễ tạo ra tranh cãi, một khi bắt đầu cãi nhau thì sẽ dàn xếp.

Như vậy thì họ sẽ đỡ tốn tiền mua trang nhất của báo, người hâm mộ và người hóng chuyện sẽ trở thành cu li miễn phí, hơn nữa tốc độ tin tức còn rất nhanh, trực tiếp tạo nhiệt độ cho đề tài này.

“Cậu đã làm gì?”

Ngọn đèn tắt đi không bao lâu, Hàn Minh Thư cảm giác chỗ trống bên cạnh hình như có người ngồi xuống.

Cô cũng không để ý nhiều, mà quay sang bên cạnh hỏi nhỏ Tiểu Nhan một câu.

Trong bóng tối, tiếng Tiểu Nhan vang bên tai, cô cố nhỏ tiếng nói: “Tớ dùng tiền mua bộ lễ phục kia rồi.”

Nghe vậy, Hàn Minh Thư giật mình: “Cái gì?”

Tiểu Nhan sợ cô hiểu lầm, vội giải thích: “Nhưng, tớ không dùng tiền của cậu, tôi chỉ … Nói với Hàn Đông cậu thích váy này, cho nên … Hì hì.”

Nói xong mấy chữ cuối, Tiểu Nhan cười cười hối lỗi, Hàn Minh Thư không biết nên nói gì: “Sao cậu đi tìm anh ấy!”

Vừa dứt lời, chỗ bên cạnh Hàn Minh Thư giống như lung lay chút, rung nhẹ, sau đó không khí xung quanh cũng lạnh hơn.

“Có cách nào khác đâu, tiền của chúng ta phải để dành để mua nhà, cũng không thể dùng tiền của cậu chứ? Không xài tiền thì không báo thù được, giá của chiếc váy kia tớ cũng không thể lập tức mua, cho nên đành phải…”

Nói xong, Tiểu Nhan giơ tay cầm ống tay áo của Hàn Minh Thư, nói tội nghiệp: “Minh Thư, tớ thật sự không có cách à, huống hồ… Tớ cũng đâu nói gì đâu, nhưng chiếc váy kia thật sự rất hợp với phong cách của cậu, cho nên liền…”

Hàn Minh Thư: “Cho nên vô cớ xài số tiền không nên xài này một cách uổng phí?”

“Không uổng à! Cô ta phá lễ phục của công ty chúng ta, chúng ta liền mua lễ phục của cô ta, chỉ cần cô ta xấu mặt trong lễ ra mắt, vậy chúng ta liền có thể hả giận!”

“Vì hả giận, xài nhiều tiền như vậy?” Hàn Minh Thư nhíu mày, tuy giọng cô không quá tán đồng với Tiểu Nhan, nhưng cũng rất khó nghe ra.

Nhưng Tiểu Nhan vẫn biết tính Hàn Minh Thư, cô sẽ không trách mình vì làm bất cứ chuyện gì, song cô cũng không thể xem chuyện này là đương nhiên. Cho nên cô vội ôm lấy cánh tay của Hàn Minh Thư: “Ây ây đừng giận, tớ thề chỉ có lần này, hả giận rồi chúng ta mới có thể vui vẻ à, hơn nữa luật sư kia cũng sẽ bồi thường cho chúng ta mấy tỷ đâu, tính thế nào chúng ta cũng không lỗ!”

“Ừ cậu thông minh.” Hàn Minh Thư không nhịn được giơ tay chỉ chỉ trán của cô.

Tiểu Nhan cười hì hì, rồi cũng buông cô ra.

Đèn trong hội trường lễ ra mắt từ từ sáng lên, người làm ăn lớn trong ngành châu báo tổ chức lễ ra mắt, còn mời hai ngôi sao nữ tới, tất nhiên không thể xem thường.

Đột nhiên, một người đi tới bên cạnh Hàn Minh Thư, nhỏ tiếng nói: “Cô Shelly, Mỹ Nhiên mời cô đi qua một chuyến.”

Hả?

Kêu cô đi qua?

Có chuyện gì à? Dù Hàn Minh Thư thấy hơi ngờ ngợ, nhưng vẫn nghe ra đó là tiếng của Trần Phi, là người đại diện của Lâm Mỹ Nhiên.

“Làm sao vậy?”

Trần Phi cười cười: “Cũng không có chuyện gì, cô Shelly đi sẽ biết.”

Lúc này Hàn Minh Thư mới gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Nhưng bốn phía rất tối, lúc cô đứng dậy chỉ có thể đi về phía bên trái, dù sao thì nơi đó cách đường ở giữa khá gần, nhưng khi cô đứng dậy, lại phát hiện chân của người bên cạnh cô vậy mà chắn hết chỗ, Hàn Minh Thư nửa bước cũng không đi được.

Đèn đều chiếu hết lên trên đài, dưới đài chỉ thấy lờ mờ.

Cuối cùng Hàn Minh Thư cũng nhìn người bên cạnh mình, bằng vào ánh sáng lờ mờ, thấy được dáng vẻ nghiêm nghị của người đó, dáng người cao lớn có lẽ là đàn ông.

“Anh à, thật ngại quá, anh có thể rút chân lại không? Tôi đi nhờ chút?”

Lờ mờ, Hàn Minh Thư cảm thấy dáng vẻ của người này hơi quen.

Cùng người nào đó trong đầu cô giống với nhau, ý nghĩ này vừa sinh ra đã bị cô đè nén đi.

Không thể nào.

Hôm nay là lễ ra mắt của giới châu báo, người đó sao lại tham gia chứ?

Hay là do trong lòng cô quá nhớ anh?

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền nhanh chóng vứt người đó ra khỏi đầu, lấy lại tinh thần.

Người nọ không nhúc nhích, Hàn Minh Thư nghi hoặc: “Anh à? Có thể đi nhờ chút không?”

Lúc này, người nọ cuối cùng cũng giật mình, rút đôi chân dài đi, giờ Hàn Minh Thư mới thở nhẹ nhõm một hơi đi ra ngoài.

Vừa nãy cô còn nghĩ người nọ có phải cố ý không cho cô đi ra ngoài không, giờ có lẽ là cô nghĩ quá nhiều thôi, vừa rồi đối phương không trả lời có lẽ là vì không nghe thấy đi?

Sau khi đi mấy bước, cũng không biết là tâm linh tương thông hay gì, Hàn Minh Thư bất giác quay đầu lại nhìn thoáng qua.

“Cô Shelly, bên này.” Tiếng Trần Phi vang lên từ phía trước, Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, gật đầu tiếp tục đi về phía trước.

“Cẩn thận bậc thang.”

Ra khỏi chỗ ngồi, Hàn Minh Thư đi theo người phía trước hồi lâu, cuối cùng cũng ra khỏi hội trường, sau đó đi tới hành lang.

Đèn trong hành lang là màu vàng ấm, Hàn Minh Thư mới từ hội trường đi ra cũng không bị chói mắt, cuối cùng thì cô cũng thấy rõ những thứ trước mắt.

Thật ra lúc nãy ở trong hội trường, cô thật sự không quá thích loại cảm giác gì cũng không thấy kia.

Mặc dù có đèn, nhưng ai cũng không thấy rõ.

“Shelly, từ giờ tới khi Mỹ Nhiên xuất hiện còn hai mươi phút nữa, cho nên Mỹ Nhiên mời cô qua cùng ăn bữa tối.”

Nghe vậy, bước chân Hàn Minh Thư khựng lại: “Cùng ăn tối?”

“Đúng vậy, cô ấy đói lắm rồi.”

Hàn Minh Thư đi theo Trần Phi đến phòng trang điểm của Lâm Mỹ Nhiên, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ cô ta.

Đã trang điểm xong rồi, hơn nữa váy cũng đã mặc vào , chỉ chờ lên sân khấu thôi.

Đáng lẽ lúc này cô ta nên yên lặng ngồi ở kia chờ, hoặc là kiểm tra bản thân có chỗ nào không tốt không, nhưng cô ta vậy mà vén váy lên, ngồi trước bàn, tay cầm xiên đồ ăn bỏ vào miệng .

Nghe tiếng, Lâm Mỹ Nhiên ngẩng đầu lên.

“Nữ thần, cô cuối cùng cũng tới! Tôi chờ lâu rồi, đây là bữa tối tôi đặt, mau tới ăn cùng đi.”

Lâm Mỹ Nhiên buông xiên đồ ăn trong tay xuống, sau đó đứng dậy muốn xách váy đi về phía Hàn Minh Thư.

Thấy bàn tay dính dầu mỡ của cô ta sắp đụng vào bộ váy tinh xảo, mắt Hàn Minh Thư híp lại, quát lớn: “Đừng nhúc nhích!”

Bình luận

Truyện đang đọc