Chương 1036:
Tống An cười chế nhạo một tiếng: “Tôi là người đầu tiên không đồng ý đấy.”
Cuối cùng Uất Trì Thần cũng không thể nhịn được liền chau mày nói với con gái của ông ta: “An à, Thâm là cháu ngoại của ba, một người làm ông ngoại như ba đi đến bệnh viện thăm hỏi nó một chút không được à? Hơn nữa con xem xem mình đang nói những lời gì đây nè, đi sẽ dày vò nó là ý gì vậy hả?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Tống An liếc nhìn ông ta một cái, trong ánh mắt đó tràn đầy vẻ châm chọc: “Sau khi ông cứu người ta xong, liền lợi dụng lúc người ta mất trí nhớ để đưa về nhà, đổi họ đổi tên của người ta, xóa sạch hết tất cả mọi chuyện trước đây của người ta. Nói cho dễ nghe, thì ông là vì muốn tốt cho nó, nhưng thực tế là do ông ích kỷ, sợ rằng sau khi ông chết sẽ không có ai thừa kế tài sản đứng tên mình. Nếu như mà ông bằng lòng giao gia sản cho nó, thì người làm dì như tôi cũng không nói được gì, nhưng nếu như ông thực lòng muốn tốt cho nó, thì không nên làm ra loại chuyện như thế này. Chuyện giữa Minh Thư và nó đã nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cô ấy còn đang mang thai, khi còn trẻ ông đã hại chết chị gái tôi, bây giờ lại còn muốn tiếp tục hại cháu trai của mình nữa sao? Chẳng lẽ lại muốn làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh thêm một lần nữa, thì lúc đó ông mới sáng mắt ra hay sao? ”
Khi nghe được câu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, Uất Trì Thần ngay lập tức bị ngẩn người, như thể bị đánh một đòn cảnh tỉnh vậy.
Ông ta nhìn Tống An, cảm xúc bắt đầu bị kích động, vì thế nên khóe miệng cũng bất giác run lên.
Tống An thật sự là không giữ lại một chút thể diện hay tình cảm nào, tiếp tục châm chọc ông ta: “Bây giờ ở trước mặt ông chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là ông ngầm thừa nhận tất cả mọi chuyện, có lẽ sau này Dạ Âu Thần vẫn bằng lòng gọi ông một tiếng ông ngoại, ông vẫn có thể trơ mặt ra không biết xấu hổ như ngày hôm nay đến ăn chực bữa cơm. Hoặc là ông tiếp tục với cái cách suy nghĩ ích kỷ đó của mình, nhưng ông nhất định sẽ không thể thực hiện được đâu, hơn nữa…đến cuối cùng ông có thể sẽ rơi vào kết cục chẳng còn gì trong tay nữa.”
Vu Ba ở bên cạnh nghe thấy thế mà mồ hôi nhễ nhại đầy mặt, sau nhiều năm không gặp cô An, miệng lưỡi đã sắc bén hơn rất nhiều, thêm vào đó còn ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói ra tất cả, thật sự là không giữ một chút mặt mũi nào cho ông cụ cả.
Tiểu Nhan thì liền bị kinh ngạc đến ngẩn người, cô ấy không ngờ rằng dì của Dạ Âu Thần lại hung dữ đến như vậy, bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc Uất Trì Thần là doanh nhân có trị giá tài sản hơn một trăm tỷ, cô ấy còn không dám lớn tiếng nói chuyện, nhưng không ngờ rằng từng câu từng chữ của Tống An thốt ra lại đâm thẳng vào tim người khác đến như thế.
Cô ấy cảm thấy rằng bản thân mình nên rời đi thì hơn, dù sao thì đây cũng là chuyện riêng của gia đình người ta, một người ngoài như cô nghe hết mọi chuyện, quả thật là không tốt lắm đâu.
Nhưng vào lúc này, cô cũng không dám tùy tiện bỏ đi, nên chỉ có thể ngồi yên tại chỗ như một con rối.
Hàn Minh Thư cũng duy trì sự im lặng từ đầu đến cuối.
Mặc dù cô rất biết ơn việc Uất Trì Thần đã cứu Dạ Âu Thần, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, những lời vừa rồi của Tống An nói không sai.
Nếu như Uất Trì Thần thực sự muốn ngăn cản cô và Dạ Âu Thần đến với nhau, vậy thì chắc chắn sẽ không thành công được đâu.
Vào lúc này khi thời điểm đã căng thẳng đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ đã có thể bùng nổ, mọi người đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Lạch cạch…
“Thả con xuống, ba xấu xa, mau thả con xuống đi, con muốn đi tìm mẹ!”
Giọng nói ngây thơ của một đứa trẻ vang lên trong không gian yên tĩnh, âm thanh từ hành lang ở phía bên kia truyền đến rất rõ ràng.
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Ầm!
Giây tiếp theo, bọn họ nghe thấy tiếng cửa nhà bị đóng lại.
Hàn Minh Thư đã bị sững sờ trong cỡ chững hai giây, bỗng chốt đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tống An và Tiểu Nhan cũng đứng dậy theo, Uất Trì Thần và Vu Ba bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự nghi ngờ trong mắt của đối phương.
Một lúc lâu sau, Vu Ba mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ là…Cậu Thần đã trở về rồi à?”
Lúc này Uất Trì Thần mới vội vàng chống nạng đứng dậy.
Hàn Minh Thư vẫn chưa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ẵm Đậu Nành tiến vào, trên cơ thể anh còn mang theo không khí lạnh ở ngoài trời, khuôn mặt đẹp trai có chút tái nhợt vì lạnh rét, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp như trước, đôi môi mỏng mím chặt lại, có vẻ như không hề cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Điều quan trọng nhất là mắt trái của anh ấy có vẻ hơi đen.
Đậu Nành bị anh dùng một tay ôm vào lòng, giống như một chú gà còn nhỏ.
“Thả con ra, người ba xấu xa này!”
Từ khi ở bên ngoài Đậu Nành đã muốn xuống để tự mình bước đi rồi, nhưng cho dù cậu bé có cố gắng đến thế nào, Dạ Âu Thần vẫn không buông lỏng bàn tay đang ôm lấy cậu bé.
Rõ ràng là chỉ có một cánh tay thôi mà, nhưng Đậu Nành hoàn toàn không thể làm cho nó lay động được.
Cuối cùng, cậu bé mệt đến mức thở hì hì.
Đậu Nành rất là nản, cậu bé cảm thấy sức lực của ba quá mạnh đi thôi, vậy mà lại đi bắt nạt một đứa bé còn nhỏ như mình, vẫn chưa trưởng thành nên không có đủ sức lực.
“Hai người làm sao mà…”