TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1186:

 

Nói về chuyện này, Kièu Trị lại nghĩ đến quảng thời gian khổ cực lầm than, vì vậy lại bắt đầu kể khổ Trước đây Hàn Minh Thư đã nghe qua một lần trên Zalo, lại thấy anh ta bắt đầu nói, liền mim cười: “Tôi đi vào phòng chợp mắt chút.”

 

Sau đó liền bỏ Kièu Trị lại mà trở về phòng.

 

Kièu Trị: “…”

 

Có độc sao? Sau chị dâu lại đột nhiên ghét bỏ anh ta như vậy? Hu hu hu…

 

Nhưng mà chị dâu đi rồi, trong phòng khách này còn một người nưa kia mà. Vì vậy Kièu Trị xoay người hướng về Tiêu Túc, không biết làm sao là Kièu Trị lại nhìn như vậy, Tiêu Túc cảm giác thấy sau lưng mình có chút lạnh.

 

“Sao vậy?”

 

Tiêu Túc nhíu mày.

 

Kièu Trị đi đến kể vai sát cánh với cậu ta: “Người anh em, cậu là người nhà Uất Trì hà? Bây giờ cậu không có việc gì đúng không? Vậy chúng ta tâm sự tỉ di?”

 

Ăn đường Tiêu Túc giật một cái, nhìn không được mà giật giật khéo miệng Sau đó, Tiêu Túc phải ngồi nghe Kièu Trị kể khổ, cơ bắt trên mặt gần như không thể giữ nguyên dạng được nữa rồi.

 

Kièu Trị nói chuyện rất dễ nghe, nói là tâm sự, thực ra là anh ta tự kể chuyện của chính mình. Còn Tiêu Túc là một khán giả ngồi nghe, bởi vì không có chỗ nào đi, vì vậy đành ngồi mà nghe anh ta nói hết, toàn bộ quá trình không hề hé răng.

 

Chờ Kièu Trị nói xong lần nữa, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm, phát hiện người đối diện vẫn còn ngồi đó, không hề động đậy, nhất thời Kièu Trị cảm thấy vô cùng cảm động, ngồi xích qua ánh mắt rưng rưng mà ôm lấy Tiêu Túc.

 

“Người anh em, cậu thật là nghĩa khí mà, tôi nói nhiều như vậy mà cậu lại không rời đi, cậu tên là gì vậy? Sau này chúng ta chính là anh em tốt Nói xong, Kièu Trị còn vỗ tay lên ngực, ra hiệu cho Tiêu Túc cũng làm thế.

 

Tiêu Túc liếc nhìn anh ta một cái, khóe miệng khẽ giật, sau đó nói: “Tiêu Túc.”

 

“Tiêu Túc? Tên rất hay! Tôi tên là Kièu Trị, sau này chúng ta chính là anh em rồi.”

 

Tiêu Túc: ““

 

“Cầu với cô gái hỏi này là người yêu hà? Không đúng, các người chắc hẳn không phải là người yêu, là câu luôn bảo vệ cô ấy, vì vậy là cậu thích người ta hả?”

 

Tiêu Túc mím môi, có chút không vui mà nói: “Anh còn có sở thích hóng chuyện đời tư của người khác hà?”

 

“Ây da, tuyệt đối đừng nói thế này không phía là hồng, mà là quan tâm!” Kièu Trị nghiêm túc mà chính sửa.

 

Trong nháy mắt Tiêu Túc bị anh ta làm cho á khẩu.

 

“Nếu chúng ta đã là anh em rồi, vậy thì tôi quan tâm cậu một chút, đó là chuyện nên làm, đúng không nào?”

 

Tiêu Túc xoay đầu, đầy anh ta ra: “Anh muốn làm gi?”

 

“Sao nào? Cậu sợ tôi cướp người phụ nữ của cậu hà? Tôi nói cho cậu biết, từ trước đến giờ Kièu Trị tôi chưa từng đụng vào người phụ nữ của bạn bè, chứ đừng nói là anh em! Hơn nữa chuyện giữa tôi và phụ nữ đều là tôi tình cô nguyện thôi!”

 

Tiêu Túc: “…”

 

Nghe giọng điệu của người này, sao lại cảm thấy…

 

người này có vẻ rất lăng nhăng, nhưng mà sao anh ta lại nói tự hào như vậy? Sao cậu chủ Dạ lại quen biết với anh ta được? Hơn nữa thấy chỉ dầu cũng đối với anh ta không tế.

 

“Đậu Nành, thích nhất là mami đó”

 

Một câu nói, làm Hàn Mộc Băng có chút ngây ra, môi của Đậu Nành trực tiếp tiến gần, hôn lên má cô một cái, sau đó liền lấy ra.

 

“Cho nên lời mami nói, Đậu Nành đều nghe theo.”

 

Rõ ràng câu nói cực kì uất ức, nhưng Hàn Minh Thư lúc này lại toát ra một cỗ ghen tuông, trong mắt có chút ấm áp, cô lại không dám ở trước mặt Đậu Nành trở nên khác đi, chỉ có thể ôm cậu bé vào trong lòng.

 

“Đậu Nành thật ngoan, mami cũng vậy, thích nhất là Đậu Nành rồi đó.”

 

“Không, không được!” Đậu Nành đột nhiên dùng lực lắc đầu: “Mami không thể thích Đậu Nành nhất được, baba sẽ giận đó”

 

“2?”

Bình luận

Truyện đang đọc