TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 841:

 

Bộ dạng này của cô khiến Dạ Mạc Thâm càng thêm cáu kỉnh trong lòng, anh đột nhiên đập mạnh cái cốc lên bàn.

 

Và Hàn Mộc Tử, người đang ngồi yên lặng, ngước nhìn anh như thể bị sốc, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt.

 

“Cô không hỏi gì tôi sao?”

 

Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm không thể chịu.

 

được nữa liền hỏi một câu.

 

Hàn Mộc Tử đang ngồi yên lặng cuối cùng cũng có chút phản ứng, môi mấp máy, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng sau khi nghĩ lại, lại lắc đầu.

 

“Không có gì muốn hỏi, bây giờ đã muộn rồi, anh không trở về sao?”

 

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Dạ Mạc Thâm đối diện bật cười, liền ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt châm biếm.

 

Ánh mắt như vậy khiến trong lòng Hàn Mộc Tử cũng theo đó mà phát hỏa.

 

Anh rõ ràng là người đi bàn bạc chuyện đính hôn, anh không nói, nhưng anh vẫn muốn cô hỏi? Cô hỏi cái gì chứ? Tại sao cô lại phải hỏi?

 

“Cô chắc chắn, không có câu hỏi nào muốn hỏi tôi sao?” Anh nhìn chằm chằm cô, giống như thợ săn nhắm con mồi, chỉ cần anh giơ súng lên thì giây tiếp theo sẽ bản trúng cô.

 

Đối mặt với ánh mắt như vậy, Hàn Mộc Tử thường sẽ lo lắng, nhưng hôm nay tâm trạng cô ảm đạm và rất cáu kỉnh, và cô cười nhạt đáp lại “Anh hỏi tôi có gì muốn hỏi anh không á, tôi muốn hỏi anh, tôi muốn hỏi anh cái gì?

 

Anh đã làm chuyện gì mà cần tôi hỏi anh?”

 

Với phản ứng như vậy, Dạ Mạc Thâm không khỏi nhướng mày.

 

“Ồ, giận rồi sao.”

 

Hàn Mộc Tử trực tiếp đứng lên, mở cửa: “Ngày mai tôi còn phải đi làm.”

 

Ngụ ý là anh mau cút đi, bà đây còn đi nghỉ ngơi.

 

Dạ Mạc Thâm khẽ cau mày, cô vội vàng đuổi anh đi như vậy, có vẻ như cô không muốn làm rõ vấn đề.

 

Vì vậy, anh có lẽ không thể đợi cô chủ động hỏi chính mình.

 

Rõ ràng là cô đối xử với bản thân như vậy, theo tính tình kiêu ngạo của anh, anh nên đứng dậy rời đi.

 

Nhưng Dạ Mạc Thâm cảm thấy không ổn, nếu hôm nay rời đi như thế này, anh nhất định sẽ hối hận.

 

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm đứng dậy và đi về phía cô Hàn Mộc Tử tưởng anh định rời đi, nhưng không ngờ anh đi tới, dừng ở trước mặt mình, ánh mắt nhìn chăm chăm cô, không có ý định rời đi.

 

Khí thế trên người anh nồng đậm mà đến gần cô: “Nếu không có việc gì muốn hỏi, vậy sao cô mất bình tĩnh?”

 

Hàn Mộc Tử nhíu mày: “Tôi không có mất bình tĩnh.”

 

“Ừm….”

 

Đột nhiên, một âm thanh mơ hồ phát ra từ hành lang Lúc đầu Hàn Mộc Tử không nghe rõ, nhưng sau khi nghe rõ, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, bên cạnh nhà cô là một đôi vợ chồng, cả hai đều còn rất trẻ, họ đã quen với việc mỗi tối trước khi đi ngị Xét cho cùng, nó là một căn phòng nhỏ, và hiệu quả cách âm chắc chẳn không tốt lắm.

 

Cùng với thực tế là cô đang mở cửa, âm thanh phát ra từ nhà bên cạnh càng rõ ràng hơn.

 

Nhìn thấy Dạ Mạc Thâm nhíu mày, Hàn Mộc Tử biết anh cũng nghe thấy rồi, sau đó không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên lùi lại một bước, đóng sầm cửa lại.

 

Sau khi cánh cửa đóng lại, âm thanh đặc biệt rõ ràng vừa rồi đã biến mất rất nhiều, nhưng dù sao cũng đã nghe thấy, nên vấn có thể nghe thấy một chút văng vắng.

 

Cô có thể nghe thấy, và Dạ Mạc Thâm cũng vậy.

 

Hai má trắng nõn ban đầu lập tức đỏ bừng, Hàn Mộc Tử không nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy. Bầu không khí gượng gạo và khó xử giữa hai người lúc này trở nên đặc biệt xấu hổ.

Bình luận

Truyện đang đọc