TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1763:

 

Tập đoàn nhà họ Dạ, tập đoàn nhà họ Hàn, tập đoàn nhà họ Lâm, mấy cái tập đoàn này đều tiếng tăm lừng lẫy, trước kia ba Chu sắp xếp cho Tiểu Nhan vàocông ty, chính là hy vọng đứa con gái bình thường của mình có thể tìm một cái cũng đi làm ở trong công ty, sau đó sau khi kết hôn mỹ mãn, giúp chồng dạy con, lại không nghĩ rằng nửa đường cô từ chức, khiến ông ấy tức giận không nhẹ, nhưng về sau ba Chu cũng nghĩ thông, ông ấy cảm thấy con gái vui vẻ là được, cả đời này của một người chỉ có sinh mệnh và sự khỏe mạnh là quan trọng nhất.Đương nhiên, nếu như ông ấy không đi qua quỷ môn quan một chuyện, có thể còn sẽ không hiểu được đạo lý này, cho nên ông ấy vẫn cho rằng người mà con gái của mình thích cũng hẳn là bình thường, lợi hại hơn chút cũng là quản lý trong công ty đi, thật không ngờ rằng thế mà cô lại dẫn tổng giám đốc Hàn về nhà.

 

Mặc dù bạn trai của con gái rất lợi hại cũng khiến ba Chu thật vui mừng, nhưng làm ba, ông ấy vui vẻ mà lại cảm thấy có chút lo lắng.

 

Dù sao đây cũng là Hàn Thanh của tập đoàn nhà họ Hàn, trước kia ông ấy nghe qua một chút chuyện, biết Hàn Thanh không gần sắc đẹp, bên người cũng chưa từng xuất hiện qua người phụ nữa nào, đột nhiên ở cùng con gái của mình, chẳng lẽ là bởi vì đến tuổi, muốn kết hôn rồi? Cho nên tùy tiện tìm một người phụ nữ cho đủ à?

 

Thế nhưng nếu như là góp đủ số, cũng không có m đến con gái khả năng tìm đến con gái của mình nhỉ Về sau La Tuệ Mỹ nói cho ông ấy, Tiểu Nhan và em gái của Hàn Thanh là chị em tốt, trước kia lúc ở nước ngoài vẫn luôn ở chung, ba Chu mới thoáng thả chút.

 

Nhưng cuối cùng như thế, ông ấy vẫn lo lắng.

 

Ông ấy đương nhiên yêu thương con gái của mình, cũng vì yêu thương con gái của mình cho nên lo lắng Tiểu Nhan ở cùng với Hàn Thanh sẽ tủi thân, dù sao đàn ông ưu tú như vậy, nếu như căn bản cũng không quan tâm đến con gái mình thì phải làm sao bây giờ?Về sau nói vứt bỏ thì vứt bỏ gì đó?

 

Đương nhiên những lời này ba Chu đều giấu ở trong lòng cũng không nói ra.

 

Hàn Thanh lần đầu tiên tới trong nhà làm khách, anh cái gì cũng không kịp mang, nhưng La Tuệ Mỹ lại mua một đống lớn đồ tốt đến chiêu đãi anh.

 

“Hàn Thanh này, cháu lần đầu tiên tới nhà bác ăn cơm, bác cũng không biết khẩu vị của cháu, cho nên cứ làm mỗi thứ một chút, đừng ghét bỏ nhé.”

 

Vừa vào bàn, La Tuệ Mỹ đã vô cùng nhiệt tình nói với Hàn Thanh.

 

Chu Tiểu Nhan và Hàn Thanh ngồi chung một chỗ, khi nhìn thấy thức ăn trên bàn lúc bị dọa sự ngây người, cô đã lớn như vậy, ăn qua nhiều bữa cơm trong nhà như vậy, đây là lần duy nhất cô nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú như vậy, đơn giản có thể so sánh với đồ của khách sạn cấp năm sao.

 

Có chút xa xỉ, Tiểu Nhan nghĩ.

 

Nhiều đồ như vậy khẳng định là ăn không hết.

 

Hàn Thanh cũng rất kinh ngạc, những nhìn thấy nụ cười nhiệt tình của La Tuệ Mỹ, anh liền biết người mẹ này của Tiểu Nhan rất nhiệt tình với mình, đương nhiên cũng có thể là bởi vì thân phận của anh mà sợ chậm trễ anh, thế là anh buông xuống tất cả sự lạnh lùng và phòng bị trên người, nói khẽ: “Sau này bác gái không cần bận rộn như vậy đâu, cháu không kén ăn, cái gì đều có thể ăn được a.”

 

La Tuệ Mỹ cười: “Sao có thể, đây đều là món ăn hàng ngày, cháu khẳng định ăn không quen nhỉ?

 

Nhưng cuộc sống này, vẫn là được ăn nhiều một chút đồ ăn trong nhà, không nên ăn đồ ăn bên ngoài nhiều, mặc dù tay nghề làm đồ ăn của bác so ra thì kém những đầu bếp kia. nhưng đồ bác làm bác khẳng định là khỏe mạnh lại vệ sinh.”

 

Tiểu Nhan ở bên cạnh nghe La Tuệ Mỹ nói linh tỉnh, cảm thấy rất lúng túng, bình thường chỉ có nhà hàng không thông qua tiêu chuẩn vệ sinh mới có thể không vệ sinh, nhưng loại năm sáu sao này, hoặc là đầu bếp mà Hàn Thanh mời về nhà, khẳng định đều là hợp vệ sinh, hơn nữa còn chú trọng dưỡng sinh.

 

“Mẹ… Tiểu Nhan chặn ngang bà ấy: “Chúng ta vân là ăn cơm đi.”

 

Nói xong cô nhìn về phía Hàn Thanh, cẩn thận nói: “Anh nếu ăn không quen, vậy chúng ta có thể…”

 

“Sẽ không.”

 

Hàn Thanh mỉm cười: “Loại cảm giác này thật ấm áp, anh đã rất nhiều năm đều không có trải qua.”

 

Về sau anh vẫn luôn là một người, ăn cơm cũng là một người vắng ngắt, khi anh lên cấp ba, đi đến nhà Lâm Hứa Chính ăn tết một lần, lúc ấy trong nhà Lâm Hứa Chính là như vậy, lúc có khúc mắc thì làm một bàn lớn đồ ăn, sau đó một đám người vây quanh, cười cười nói nói, vô cùng náo nhiệt.

 

Sự náo nhiệt qua đi, tan cuộc lưu lại chỉ có sự trống vắng vô hạn.

 

Cho nên sau này Hàn Thanh lại không muốn đi theo Lâm Hứa Chính về nhà ăn tết.

 

Bởi vì mỗi một lần trở về nhà, anh phải đối mặt với căn phòng lớn lặng ngắt kia, mặc dù có người làm, nhưng bên trong không có người thân của anh.

 

Anh cũng sợ mình trải qua quá nhiều lần, sau này càng ngày càng chịu không được sự cô độc tịch mịch, cho nên mới cố gắng kiên trì, đương nhiên cũng sẽ không có người biết anh đã trải qua cái gì, nội tâm của anh là loại là thứ ánh sáng của riêng mình.

 

Tiểu Nhan cũng không quá hiểu rõ quá khứ của anh, bây giờ nhìn anh lúc nói những lời này, trong mắt giống như chợt xuất hiện một chút cô đơn, thế nhưng rất nhanh lại bị cảm xúc khác giấu đi, nhìn không thấy nữa, Tiểu Nhan sốt ruột muốn đi tìm, lại không tìm được.

Bình luận

Truyện đang đọc