TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 933:

 

Cô dựa theo phương hướng phải trước mà đi, rất nhanh xe của Dạ Âu Thần đã đi đến bên cạnh cô, Hàn Minh Thư nhanh chóng lên xe,

 

Sau khi xe, Hàn Từ vừa đeo dây an toàn vừa nhìn Da Mạc Tham, do dự không biết phải nói chuyện đi đón người ở sân bay với anh như thế nào “Có chuyện gì muốn nói với anh hả?” không ngờ cô chỉ dùng ánh mắt bối rối nhìn anh một cái mà Dạ Âu Thần đã nhận ra được trong long cô có suy nghĩ, chủ động hỏi.

 

Nhưng mà trong phút chốc Hàn Minh Thư lại ngơ ra, sau đó lập tức phải ứng lại, gật đầu.

 

“Em có một người bạn, lúc bày giờ đến sân bay, em phải đi đón cô ấy, vì vậy…” Hàn Minh Thư cắn môi dưới, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng mà nhìn Dạ Âu Thần.

 

Ánh mắt Dạ Âu Thần dán chặt vào cô, hai người nhìn nhau một lát, cũng không biết có phải những lời cô nói lúc nãy đã chọc giận gì anh không, Hàn Minh Thư lại cảm thấy ánh mắt của Dạ Âu Thần chợt sáng lên, không có cảm xúc nhưng lại mang theo chút áp lực

 

Nhiệt độ trong xe có chút thấp.

 

Một lát sau, Hàn Minh Thư không nhịn được nữa mà nói: “Nếu không thi, anh đi cùng em đến sân bay?”

 

Sau khi hạ giọng xuống, mặc dù nhiệt độ trong xe vẫn còn thấp, nhưng lại đỡ hơn lúc trước rất nhiều.

 

Vốn đi lúc nãy có muốn nói là tự mình đi đón, để xem Dạ Âu Thần nói như thế nào, nhưng không ngờ được ánh mắt của anh đã làm cho cô không thể mở miệng được.

 

“Ừ” Dạ Âu Thần trầm giọng mà nói một tiếng.

 

Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra nhìn qua thời gian: “Bây giờ đi đến sân bay thì hơi sớm, nhưng mà đi ăn cơm thì lại không kịp, hay là chúng ta mua chút đồ ăn nhanh để làm nóng bụng trước, đợi đón được người, chúng ta lại cùng nhau đi ăn cơm?”

 

Dạ Âu Thần: “Được.”

 

Rất nhanh liền đồng ý.

 

Hàn Minh Thư không ngờ đến lại suôn sẻ như vậy. sau đó cô bảo Dạ Âu Thần dừng xe gần một tiệm bánh ven đường, sau đó cô xuống xe vào tiệm bánh để mua đồ ăn.

 

Vốn đi thời gian mua bánh mình rất nhanh, Hàn Minh Thư bảo anh chờ ở bên ngoài cũng được, nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần lại không yên tâm mà đi theo cô xuống xe.

 

Mà ngay lúc này, vài người ở phải xa thấy cảnh này, liền chụp vài tấm ảnh mà gửi cho người đứng sau. Không lâu sau, bọn họ đi ra khỏi tiệm bánh, máy người thấy như vậy nhanh chóng nằm chạy đến.

 

“Tình cảnh giác của cậu chủ rất cao, chúng ta chụp mấy tầm ảnh báo cáo là được, tiếp theo không thể đi theo được nữa rồi.

 

“Vâng.”

 

Sau khi đám người đó bản bạc xong liền rời đi.

 

Chờ đảm người kia rời đi, ánh mắt của Dạ Mạc Thần mới sâu xa mà nhìn quan chỗ lúc nãy bọn họ đứng, con người đen láy rất bình tĩnh, làm cho người ta căn bản không thể nhìn ra được anh đang nghĩ gì.

 

Đến khi “bịch” một tiếng, Hàn Minh Thư vào trong xe, hạ cửa kính xuống.

 

“Anh đang nghĩ gì vậy? Lên xe đi.”

 

Lúc này Dạ Âu Thần mới lấy lại tin thần bước lên

 

Xe lại quay trở về đường cái,

 

Hàn Minh Thư vừa nhìn thời gian, vừa mở túi ra, lấy một cái bánh bông lan bỏ ra.

 

Thực ra trước đây cô không thích đồ ăn đặc biệt ngọt như vậy, đặc biệt là mấy cái như bánh mì gì đó.

 

Nhưng mà con trai của mình lại rất thích, hơn nữa thường xuyên bắt cô phải ăn.

 

Có những lúc Hàn Minh Thư không muốn ăn, Đậu Nành sẽ mang cô: “Mẹ, trong trái cây có đường, bình xe. thường mẹ không ăn trái cây cũng không sao, nhưng mà mẹ không ăn cả đó ngọt, vậy thì mẹ làm sao mà bố sung đường được?”

 

Sau đó liền cổ đút đồ ngọt cho cô.

 

Lâu ngày, Hàn Minh Thư cũng không còn ghét đồ ngọt như ban đầu nữa, ngược lại bây giờ cô còn chủ động đi mua đồ ngọt để ăn.

 

Để tránh việc bản thân không ăn được trái cây, lại không bổ sung được lượng đường, đến lúc đó mà tụt huyết áp lại hỏng bét.

Bình luận

Truyện đang đọc