TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1107:

 

Nếu không có Kiệt Sâm, anh có thể thử lại lần nữa.

 

Tiêu Túc: ” Cậu Dạ.”

 

“Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sau khi trở về đừng nói gì hết, hơn nữa. ….

 

nếu Minh Thư có đến tìm cậu hỏi chuyện gì, cậu lúc đó…..

 

. trả lời em ấy như vậy.”

 

Nghe xong lời của Dạ Âu Thần, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày, đúng lúc này, người giúp việc bước ra ngoài.

 

Nhưng chỉ có một mình cô đi ra. Sau khi bước đến, vẻ mặt cô đầy xin lỗi nói với bọn họ: “Thực.

 

xin lỗi cậu chủ, ông chủ nói cậu chủ nhỏ đã ngủ say, bảo hôm nay hai người về trước đi.”

 

‘Ngủ rồi sao?”

 

Sau khi nghe câu này, Tiêu Túc có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi anh cũng đang trao đổi với Dạ Âu Thần làm sao để Đậu Nành không phát hiện ra tối nay sắc mặt Dạ Âu Thần có khác người.

 

Kết quả là Đậu Nành lại không ra.

 

Tiêu Túc lại phải quay sang nhìn Dạ Âu Thần, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của anh.

 

Dạ Âu Thần suy tư một lúc rồi gật đầu, lúc này Tiêu Túc mới nhìn về phía người giúp nói: ” Được, vậy cô chăm sóc thắng bé cho tốt, ngày mai chúng tôi qua đón thắng bé về nhà.”

 

“Dạ, cậu chủ”

 

Xe chậm rãi rời đi, Dạ Âu Thần lấy di động ra gọi điện thoại cho Hàn Minh Thư.

 

Chưa đón được Đậu Nành, chuyện này phải báo với cô một tiếng mới được.

 

Hàn Minh Thư nằm trên giường, bây giờ đã rất muộn, Dạ Âu Thần đến giờ vẫn chưa đón Đậu Nành trở về, cũng không gọi điện thoại cho cô, không biết xảy ra chuyện gì.

 

Ngay khi cô cảm thấy chán muốn chết, muốn lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dạ Âu Thần hỏi xem sao, lại nhận được điện thoại của Dạ Âu Thần.

 

Hàn Minh Thư nhanh chóng đưa điện thoại lên tai. “Alo?”

 

 

Nghe thấy điện thoại truyền ra tiếng nói sốt ruột của Hàn Minh Thư, Dạ Mạc Thầm gần như có thể hình dung ra biểu cảm và vẻ mặt của cô lúc này, trong cổ họng khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp.

 

“Lo lắng như vậy sao? ” Hàn Minh Thư nghe được Dạ Âu Thần dùng giọng điệu trêu chọc nói chuyện với mình, nhưng cô bình tĩnh phát hiện giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như cổ họng bị thương, lại như là giống như bộ dạng không thoải mái khi nói chuyện. Thế nhưng, lúc sau nghe được giọng anh cười nhẹ pha chút chế giếu, Hàn Minh Thư lại cảm thấy, hay là anh ấy cố ý giả vờ đi.

 

Người đàn ông xấu xa Hàn Minh Thư trong lòng âm thầm mằng anh một tiếng, sau mới nghiêm túc hỏi: “Đậu Nành thế nào? Anh có đem tháng bé về không?”

 

Hỏi xong, Hàn Minh Thư lại cảm thấy được không ổn, tiếp tục nói: “Nếu không anh đưa thắng bé về khách sạn, sau đó thuận tiện đến đây đón em đi, chúng ta ở cùng nhau, để phòng…”

 

“Muốn ở cùng với anh sao? Nhưng kế hoạch của em chắc phải ngâm nước nóng rồi.”

 

“Há?”

 

” Đậu Nành đã ngủ bên nhà ông ngoại rồi, anh chưa đón được thắng bé.”

 

Hàn Minh Thư:”…

 

Ngủ lại sao? Đậu Nành vậy mà…

 

Lúc đầu Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thấy không sao, thằng nhóc kia không phải thay mình đi chà xát tình cảm sao? Chà xát đến ngủ ở bên đó rồi. Nếu là người khác, Hàn Minh Thư quả thật rất lo lắng, nhưng người kia lại là ông ngoại của Dạ Âu Thần, là ông cổ của Đậu Nành, cô có thể nhìn ra từ tâm tình và ánh mắt của Đậu Nành, ông ngoại cũng rất vui sướng khi nhìn thấy Đậu Nành. Cho nên, nguyên nhân nhỏ ở lại đó, rất có khả năng Uất Trì Thần kêu thằng bé ở lại.

 

Nói như vậy, Đậu Nành có thể ở lại đó.

 

” Em biết rồi, vậy anh…”

 

” Hoặc là…”

 

Dạ Âu Thần đưa mắt nhìn về phía Tiêu Túc đang lái xe, Tiêu Túc không hiểu sao cảm thấy sống lưng có chút lạnh, tiếp theo anh nghe thấy giọng điệu trêu đùa của Dạ Âu Thần: ” Anh để Tiêu Túc một mình về khách sạn ngủ, rồi lái xe về với em?”

 

Tiêu Túc: “…..”

Bình luận

Truyện đang đọc