CHƯƠNG 687: KHÔNG MUỐN NHƯỢNG BỘ
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy nụ cười trên mặt Hàn Đông hơi nhạt đi, dường như có chút kinh ngạc.
Loại phản ứng này dường như nằm trong dự đoán của Hàn Minh Thư, cô khẽ cúi đầu cắn môi dưới, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Anh, anh biết ý của em là gì không?”
Thấy dáng vẻ cô như vậy, khuôn mặt Hàn Đông hoàn toàn mất đi nụ cười, anh ta lạnh nhạt nhìn cô.
“Ý em là gì?”
Rõ ràng biết ý của cô là gì nhưng lúc này lại còn xệ mặt xuống hỏi cô là có ý gì, Hàn Minh Thư ngước mắt lên nhìn Hàn Đông, liền nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo dưới đôi mắt lạnh lùng của anh ta, đây là… điềm báo của sự tức giận.
Nếu cô tiếp tục nói chuyện này.
“Em muốn đăng ký kết hôn với Dạ Âu Thần.”
Dứt khoác một lần đi, Hàn Minh Thư nói thẳng.
Trong mắt Hàn Đông hiện lên một tia nguy hiểm: “Em có biết em đang nói gì không?”
Hàn Minh Thư: “…”
Không quên, làm sao có thể quên được?
Một số ký ức đã khắc sâu vào trong xương tủy, cho dù đến cuối đời cũng không thể quên được những kí ức này.
“Chuyện gì cũng có nguyên nhân và kết quả. Lúc đó em cũng làm một số việc có lỗi với anh ấy, coi như hòa nhau.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Hàn Đông liền thay đổi, anh bước lên phía trước.
“Coi như hòa nhau? Em gái nhà họ Hàn anh dễ bị lừa như vậy sao? Trước khi về nước em đã nói gì? Bây giờ thì sao?”
“Anh!” Hàn Minh Thư đứng lên lui về phía sau một bước: “Không phải bị lừa, đây là quyết định của em.”
“Cho nên? Hôm nay em không tới bàn bạc với anh mà chỉ muốn đến thông báo cho anh biết thôi, có đúng không?”
Hàn Minh Thư: “…”
Anh ta muốn cô trả lời thế nào đây? Cô thực sự muốn ở bên Dạ Âu Thần mãi mãi, cũng thật sự rất muốn cầm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn.
Nhưng mà, cô cảm thấy mình cũng nên nói cho Hàn Đông biết chuyện này.
“Là thương lượng.” Cô cúi đầu nói: “Nhưng… nếu anh không đồng ý, em cũng không muốn nhượng bộ.”
Ánh mắt Hàn Đông lộ ra vẻ đáng sợ, bỗng nhiên anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Hàn Minh Thư.
Đột nhiên biểu tình trong mắt trở nên dữ tợn, Hàn Đông bước tới cầm cánh tay của cô đưa lên nhìn, quả nhiên là nhẫn kim cương.
Tại sao vừa nãy ăn cơm anh ta không phát hiện ra?
Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi lúc đang ăn, Hàn Minh Thư cố ý giấu bàn tay này dưới gầm bàn vì sợ người anh trai như anh nhìn thấy.
Ha!
Rất tốt!!!
“Anh?” Cổ tay Hàn Minh Thư bị anh bóp chặt, đôi lông mày thanh tú nhăn lại: “Anh buông em ra trước đi, anh bóp tay em đau.”
“Em cũng biết đau? Năm năm trước cậu ta làm em đau như thế nào, em đã quên rồi sao?”
“Anh.” Hàn Minh Thư giãy dụa muốn rút tay về: “Anh thả tay em ra trước đã, em sẽ giải thích rõ ràng với anh.”
Vẻ mặt Hàn Đông hung ác nhìn cô: “Thôi bỏ đi.”
Đột nhiên, anh ta thả tay cô ra, Hàn Minh Thư lui về phía sau mấy bước, Hàn Đông không quan tâm đến cô nữa, quay lưng lại không nhìn cô nữa.
“Anh sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho em. Em cũng không cần giải thích chuyện này nữa đâu.”
Hàn Minh Thư: “… Anh?”
“Nếu em còn coi anh là anh trai của em thì đừng nhắc tới chuyện này nữa, đi về đi.”
“Nhưng em vốn dĩ đến đây là vì chuyện này, em…”
“Haha.” Hàn Đông cười khổ: “Anh tưởng em về đây ăn cơm, không ngờ chỉ là muốn quay về lấy sổ hộ khẩu… Em thật sự là em gái tốt của anh.”
“Anh.”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư cảm thấy mình không thể tiếp tục đề tài này nữa rồi.
Nếu hôm nay cô nhất định phải lấy được sổ hộ khẩu thì phỏng chừng Hàn Đông sẽ rất tức giận, tức giận rồi, có lẽ anh ta sẽ thất vọng với cô.
Hơn nữa nếu cô ép buộc muốn lấy sổ hộ khẩu, có thể sẽ khiến Hàn Đông đau lòng.
Vậy cô… rốt cuộc còn muốn tiếp tục hay không?
Hay là… hôm nay kết thúc tại đây? Ngày khác lại nói sau?
“Anh không cho em lấy sổ hộ khẩu cũng không sao, em đi trước, ngày khác lại tới.”
Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người đi khỏi phòng sách.
Sau khi Hàn Minh Thư rời khỏi phòng sách, Hàn Đông xoay người lại nhìn theo hướng cô rời đi, trầm tư suy nghĩ.
Sau khi Hàn Minh Thư đi xuống lầu, thấy Tiểu Nhan và Bé Đậu Nành đang đợi mình dưới lầu, sau khi bị Hàn Đông mắng một trận, cô cảm thấy hình ảnh bây giờ của mình trở nên có chút chán nản.
Ho nhẹ một tiếng, Hàn Minh Thư bình tĩnh đi xuống lầu.
Tiểu Nhan yên lặng quan sát vẻ mặt của cô: “Sao vậy? Cậu cãi nhau với anh cậu hả?”
“Không có.” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Tối nay chúng ta không ở lại đây ăn cơm, hôm nay trở về nhé.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Tiểu Nhan trở nên đau khổ: “Không phải chứ? Mới đến không lâu mà phải về rồi sao? Tớ và anh trai cậu còn chưa nói chuyện riêng với nhau mà…”
“Hay là… để Bé Đậu Nành ở lại đây, cậu cũng ở lại trông thằng bé nhé?”
“Tớ nghĩ ổn đó!”
Vì vậy sau khi hai người bàn bạc xong, Tiểu Nhan và Bé Đậu Nành ở lại nhà họ Hàn còn Hàn Minh Thư thì đi trước.
Cô không lái xe đến, cũng không có tài xế riêng.
Vì vậy sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, Hàn Minh Thư đi bộ một mình trên đường, sờ điện thoại nhưng lại không có ý định gọi xe.
Suy nghĩ bây giờ của cô hoàn toàn nằm trên tấm sổ hộ khẩu, nếu Hàn Đông không đồng ý, cô làm sao có thể thuyết phục anh ta đây?
Dù gì anh trai cũng rất yêu thương mình, cô thật sự không thể làm tổn thương hay nổi giận với anh ấy, nhưng bây giờ Hàn Đông nghe thấy mình nói muốn lấy sổ hộ khẩu thì liền tức giận, nếu cô nói tiếp, sợ rằng…
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền cảm thấy đau đầu, cô duỗi tay bóp bóp thái dương.
Đây thực sự không phải là chuyện dễ giải quyết.
Anh trai cô không muốn chấp nhận Dạ Âu Thần, mấu chốt của vấn đề này nằm trên người Dạ Âu Thần, có phải chỉ cần Dạ Âu Thần tự mình đi tìm Hàn Đông thì mới giải quyết được vấn đề không?
Nhưng… Đang suy nghĩ miên man, điện thoại của Hàn Minh Thư đột nhiên rung lên.
Cô cuối đầu xuống nhìn, thấy đó là cuộc gọi của Dạ Âu Thần.
Do dự một chút, Hàn Minh Thư mới trả lời điện thoại.
“Alo?”
“Nghĩ gì mà ngây ngẩn cả người thế?”
Hàn Minh Thư: “Hả?”
Câu nói đột ngột đó khiến Hàn Minh Thư có chút bối rối.
“Em đi bộ được khoảng mười phút rồi, muốn đi bộ về biệt thự Hải Giang hả?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thử, nhưng không thấy bóng dáng anh, cùng lúc đó trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp.
“Em quay đầu lại đi.”
Hàn Minh Thư quay đầu lại thì nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chạy phía sau mình cách đó không xa.