TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 602: NỖI KHÚC MẮC TRONG LÒNG CÔ

“Đúng rồi, lúc cậu vừa vào có nhìn thấy Dạ Âu Thần không? Anh ta không ở dưới lầu à?” Hàn Minh Thư không nhịn được lại hỏi một câu.

Cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Ánh mắt của Tiểu Nhan có chút né tránh, cắn môi dưới nói: “Có, có ở dưới lầu.”

“Ở dưới lầu?”

Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú: “Nhưng cậu vừa bảo là không có?”

“Vừa, vừa nãy tớ bị hù, cho nên… mới trả lời sai.” Tiểu Nhan nói có chút lộn xộn.

Hàn Minh Thư đột nhiên nhìn chằm chằm cô ấy, ánh mắt sắc bén.

“Rốt cuộc là sao? Cậu nói ấp a ấp úng như vậy, có phải bị anh ta phát hiện rồi không?”

Sắc mặt Tiểu Nhan lại đổi, vội vàng lắc đầu.

“Không, không có phát hiện, sao anh ta có thể cầm được thuốc chứ? Chỉ là… lúc tớ vừa đến thì chạm mặt anh ta, anh ta hỏi tớ muốn làm gì, tớ nói tớ đến đưa cậu tài liệu… Anh ta liền cho tớ lên. Nhưng mà sắc mặt anh ta trông rất khó coi, mà lời nói còn mang theo sát khí, tớ mới có chút sợ.”

Lúc nói những lời này, Tiểu Nhan không hề nhìn vào mắt Hàn Minh Thư, chỉ sợ khi nhìn vào mắt cô, cô sẽ biết ngay mình nói dối.

Cô ấy cúi đầu, lo lắng nhìn mũi chân mình, mím chặt môi.

Thật ra lúc vừa vào cửa, cô ấy cho là không có ai ở đây, cho nên liền muốn nhanh chóng đi lên phòng ngủ tìm Hàn Minh Thư.

Nhưng mà vừa mới đi tới chỗ đầu bậc thang liền bị giọng nam lạnh lùng gọi lại.

Đương nhiên Tiểu Nhan biết là ai, chính vì biết là ai, cho nên cô ấy mới càng sợ không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, lúc quay người còn run lên.

“Tổng, tổng giám đốc Dạ…”

Ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô ấy, cuối cùng nhìn đến cái túi trên tay cô ấy.

Tiểu Nhan bị cái nhìn chòng chọc đầy sắc bén này làm cho hai chân phát lạnh, mồ hôi lạnh ứa ra, gần như muốn ngất rồi.

“Tới tìm Minh Thư à?” Anh lạnh giọng hỏi cô ấy.

Tiểu Nhan liên tục gật đầu, cảm giác như cằm cũng muốn rớt xuống rồi.

Rõ ràng cô mới là người ở đây trước, thế nhưng Dạ Âu Thần ở trước mặt khiến cô cảm thấy bản thân như kẻ đột nhập, xấu hổ không chịu được.

“Tìm cô ấy làm gì?” Dạ Âu Thần lại hỏi.

Tiểu Nhan nhớ lời dặn dò của Hàn Minh Thư trong điện thoại lúc nãy, liền nhỏ giọng lên tiếng: “Công ty có tập tài liệu cần ký tên, cho nên… tôi cầm tới cho Mnh Thư xem qua một chút.”

Tiểu Nhan có chuẩn bị mới đến, nói xong, cô liền lấy trong cặp ra một tập tài liệu: “Nó đây.”

Dạ Âu Thần không cầm lấy tài liệu trong tay cô.

Thấy anh không muốn nhìn xem bản tài liệu này là thật hay giả, Tiểu Nhan liền thu tài liệu lại, sau đó chậm rãi nói: “Nếu, nếu tổng giám đốc không có việc gì nữa, vậy… tôi đi lên tìm Minh Thư trước.”

Dứt lời, Tiểu Nhanh liền quay người, chuẩn bị bước lên cầu thang.

“Đợi đã.” Dạ Âu Thần đột nhiên gọi cô dừng chân, bước chân của Tiểu Nhan liền đông cứng tại chỗ, cô đưa lưng về phía Dạ Âu Thần, vẻ mặt rất thống khổ, rất muốn phát điên.

Rốt cuộc là tại sao cô lại phải đưa thuốc cho Minh Thư chứ, diễn trò trước cái tên mặt lạnh như Diêm Vương này thật khó khăn, vừa mới chống được một lát, lại bị tra hỏi, cô cảm thấy mình sắp xỉu đến nơi rồi.

“Tổng, tổng giám đốc Da?” Tiểu Nhan quay người, cẩn thận nhìn Dạ Âu Thần, trên mặt vang theo vẻ dò hỏi.

Dạ Âu Thần vươn tay, xòe lòng bàn tay ra.

“Đưa đồ đây.”

Hô hấp của Tiểu Nhan như ngừng lại, cảm thấy máu cả người đều đảo dòng, lưng cứng đờ trong mười giây đồng hồ. Tiểu Nhan liều chết đưa phần tài liệu kia cho Dạ Âu Thần, giả vờ ngây ngốc nói: “Tổng, tổng giám đốc Dạ nói cái này à? Đây, cho anh.”

“Không phải cái này.” Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô: “Cô biết thứ tôi muốn là cái gì.”

Tiểu Nhan: “…”

Cô nhớ đến mình đồng ý với Hàn Minh Thư điều gì, quyết định giả ngu đến cùng, liền lộ ra nụ cười ngốc.

“Tổng giám đốc Dạ, tôi thật sự không biết anh đang nói gì.”

“Thuốc tránh thai.”

Một giây sau, Dạ Âu Thần liền nói thẳng ra.

Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ.

Tiểu Nhan hít vào một hơi lạnh, ý của Dạ Âu Thần là bảo cô đưa cho Hàn Minh Thư vitamin thay thuốc tránh thai.

“Nhưng, nhưng mà nếu làm vậy, cô ấy sẽ…”

Dạ Âu Thần ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng mắt cô: “Cô hi vọng cô ấy uống thuốc tránh thai à?”

“Tôi…” Sâu trong lòng Tiểu Nhan đương nhiên không hi vọng vậy, dù sao cô và Minh Thư cũng là bạn tốt nhiều năm cũng hiểu được tính tình của Minh Thư.

Cho tới bây giờ Minh Thư vẫn còn yêu Dạ Âu Thần, mặc dù ngoài miệng thì nói không.

Nhưng mà, nhưng là nếu cô ấy có thai, liệu có… ngoan ngoãn nghe theo con tim mà ở bên cạnh Dạ Âu Thần, không đau khổ nữa không?

Ý nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu liền rất khó đập tan.

Tiểu Nhan rầu rĩ nhìn cái lọ nhỏ, môi mấp máy: “Nhưng mà, tôi không muốn lừa cô ấy.”

“Cô không biết chuyện.” Ánh mắt của Dạ Âu Thần đen như mực: “Thuốc là do tôi đổi vào lúc cô không chú ý, cô chẳng biết cái gì cả.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Sao tôi lại không biết chuyện chứ, rõ ràng tôi đưa thuốc tận tay cho anh, tôi…”

“Cô cảm thấy… tôi sẽ cho cô ấy cơ hội uống thuốc tránh thai không?”

Tiểu Nhan cắn môi dưới, đương nhiên biết Dạ Âu Thần muốn làm gì thì nhất định nói được làm được. Anh ta nói không cho Minh Thư uống thuốc tránh thai thì chắc chắn sẽ không cho cô ấy dính tới thuốc tránh thai, thậm chí ngay cả nhìn một cái cũng không được.

Băn khoăn trong lòng hồi lâu, tay không tự giác vươn ra, từ từ cầm lấy lọ thuốc vitamin trong tay Dạ Âu Thần.

Chiếc lọ giống hệt lọ thuốc tránh thai, nhưng… thuốc tránh thai bên trong đã bị đổi thành vitamin.

Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cầm lấy lọ thuốc rồi chạy lên lầu.

Ánh mắt sau lưng vẫn nhìn chằm chằm theo cô, mãi cho đến khi cô rẽ vào khúc ngoặt mới thôi.

Bước chân của Tiểu Nhan khựng lại, sau đó tựa vào góc rẽ nhìn bóng dáng cao lớn đã biết mất dưới lầu kia.

Được rồi, coi như là cô giúp Dạ Âu Thần, cũng coi là giúp Hàn Minh Thư.

Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, khúc mắc trong lòng Minh Thư hẳn đã được gỡ bỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc