TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1086:

 

“Cô bây giờ?”

 

“Đúng vậy, tôi vừa mới bị từ chối.”

 

Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, cố ý nở một nụ cười lớn với Tiêu Túc: “Tôi như vậy có phải vô cùng thê thảm không? Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, bị người từ chối cảm giác thật sự không dễ chịu, đặc biệt là khi anh còn rất thích đối phương.”

 

Trong nháy mắt, Tiêu Túc không rõ ràng tâm trạng của mình bây giờ là gì.

 

Cậu ta không biết cô ấy xảy ra chuyện gì, chỉ sốt ruột tiến lên muốn an ủi cô ấy, kết quả cậu ta ăn nói vụng về, mới một câu an ủi đã không hợp ý nhau.

 

Hiện tại…

 

Lại đột nhiên biết được cô ấy bị cự tuyệt, là ai???

 

“Cho nên may mắn là anh chỉ coi tôi là bạn, nếu anh thích tôi, anh sẽ trở nên thê thảm giống như tôi vậy…

 

Nói xong, Tiểu Nhan còn hi hi ha ha nở nụ cười.

 

Cảm giác trong lòng Tiêu Túc vô cùng khó tả, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên mặt bàn cũng lặng lẽ huyển xuống dưới mặt bàn, đặt đùi của mình, chính cậu ta cũng không ý thức được, bàn tay đã nằm thành nắm đấm.

 

Nhìn bộ dáng của cô ấy, dường như phải thích bình thường, hơn nữa còn là tình căn rất sâu đậm kia.

 

“Bao lâu?”

 

Tiêu Túc nghe thấy âm thanh của mình đang hỏi cô ấy.

 

“A?”

 

Tiểu Nhan giống như không hiểu rõ cậu ta đang hỏi cái gì.

 

Tiêu Túc cười nhạt một tiếng: “Thích người kia bao lâu rồi?”

 

Tiểu Nhan giống như đang uống say, cúi đầu xuống bắt đầu đếm đầu ngón tay của mình, dáng vẻ ngốc nghếch khiến cho người ta không nhịn được muốn kéo cô ấy vào trong ngực.

 

Đếm hơn nửa ngày, Tiểu Nhan ngẩng đầu lên khổ sở nói: “Đã bốn năm rồi.”

 

Nghe nói, Tiêu Túc không hiểu giật giật môi. Bốn năm rồi?

 

Cậu ta cẩn thận tính toán thời gian, mình thích Tiểu Nhan, hình như đã sáu năm.

 

Hóa ra thời gian có thể trôi qua nhanh như vậy.

 

Mỗi một ngày thời gian đều đang trôi qua, nếu như không đi cẩn thận, thật đúng là cảm thấy chuyện đã giống như ngày hôm qua, lại như rất xa, suy nghĩ của Tiêu Túc có chút hoảng hốt.

 

“Đúng rồi, bốn năm!” Tiểu Nhan dùng sức gật đầu: “Thật lâu đúng không? Lúc đầu tôi không có nghĩ mình có thể thích anh ấy lâu như vậy, bốn năm rồi…

 

Cô ấy kéo đầu ngón tay ra tính, vừa nói: “Đây là bao nhiêu năm thanh xuân nhỉ, bốn năm thành xuân đó!”

 

Tiêu Túc nghĩ thầm.

 

Tôi thích em càng lâu hơn.

 

Mặc dù chính bản thân cậu ta cũng không biết vì sao mình lại thích Tiểu Nhan, phần tình cảm này đến một cách khó hiểu, nhưng hắn lúc ấy đúng là trái tim rung động.

 

Từ sau khi Tiêu Túc đi theo cậu Dạ Âu Thần, toàn bộ thời gian đều dâng hiến cho công việc, đợi có thời gian cậu ta đã mệt mỏi đến mức không có thời gian tìm người yêu, mặc dù trong nhà thúc giục gấp rút, nhưng chính cậu ta lại cam tâm tình nguyện.

 

Dù sao Dạ Âu Thần đối với cậu ta mà nói, có thể đánh bạc tính mạng để tồn tại.

 

Lúc ấy nếu như không phải cậu Dạ Âu Thần ra tay, khả năng bây giờ cậu ta còn đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, hoặc là mất mạng, thậm chí cửa nát nhà tan.

 

Sở dĩ năm đó sau khi phát hiện mình có tình cảm với Tiểu Nhan, Tiêu Túc chỉ hơi buồn rầu, rất nhanh đã giấu phần tâm ý này ở đáy lòng.

 

Một khi giấu chính là rất nhiều năm.

 

Đợi đến khi mình nhìn thấy cô ấy sống sở sở đứng trước mặt mình một lần nữa, phần tình cảm bị giấu kín kia lại bắt đầu nảy mầm.

 

Về sau, số lần gặp mặt rất nhiều, lại hồi tưởng vô số lần, hạt mầm nho nhỏ này lại bắt đầu sinh trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc