Hàn Minh Thư: ”…”
Đưa gối cho anh anh không chịu ngủ, vậy mà lại kêu mình ngồi ở đây làm đệm dựa thịt người cho anh.
Mẹ kiếp, nghĩ hay quá nhỉ.
Hàn Minh Thư âm thầm rủa ở trong lòng, nhưng mà lại không có động tác phản kháng, dù sao thì trên chân của cô cũng có các gối mềm mại, sau lưng cũng có, cô ngồi như thế này cũng không khó chịu, cứ để anh dựa vào như vậy đi.
Thật ra thì Dạ Âu Thần dựa như thế này cũng không dễ chịu gì mấy, nhưng mà dù sao thì cũng tốt hơn nhiều so với việc anh cứ ngồi thẳng lưng, hơn nữa… trong không khí đều là khí tức trên người của cô gái này.
Thoải mái hài lòng.
Nhất thời trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Hàn Minh Thư cúi đầu xuống nhìn bóng lưng của người đàn ông trẻ tuổi, anh nằm sấp cho nên đúng lúc cô có thể nhìn thấy được phía sau lưng của anh.
Nhớ đến trưa ngày hôm nay nhìn thấy vết thương, Hàn Minh Thư không đành lòng nhắm mắt lại.
Không cần suy nghĩ nữa, ngủ đi.
Cô đã làm tốt chuẩn bị để anh gối đầu ngủ cả một buổi tối, cho nên dứt khoát dựa lưng ra phía sau, ngẩng đầu lên nhắm mắt lại, rất nhanh liền trở nên mơ màng.
Có lẽ là chuyện ban ngày quá mức kinh khủng, cho nên Hàn Minh Thư tiến vào trạng thái ngủ không bao lâu, trong mơ đều là hình ảnh Dạ Âu Thần nhào tới thay mình cản axit.
Hơn nữa ở trong mơ, Dạ Âu Thần bị thương nhiều hơn so với hiện thực, làm cho Hàn Minh Thư bị dọa phát sợ, cô căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, bỗng chốc mở mắt ra.
Hô hấp có chút gấp rút, Hàn Minh Thư phát hiện sau lưng của mình ước thành một mảnh, nhưng mà trong phòng bệnh lại vô cùng yên tĩnh. Hàn Minh Thư cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện Dạ Âu Thần đang ghé vào gối đầu ở trên chân của mình ngủ rất Say sưa.
Hàn Minh Thư không dám làm kinh động đến anh, cô hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay của mình, phát hiện bây giờ đã là ba giờ đêm, đã đến giờ này rồi hả, đến trời sáng vẫn còn lâu lắm.
Cô lại cúi đầu xuống nhìn Dạ Âu Thần một chút.
Từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy được hàng lông mi cong dài của anh, dưới ánh đèn chiếu rọi sau đó tạo ra một bóng râm, bởi vì do bị thương cho nên sắc mặt của Dạ Âu Thần có chút tái nhợt, ngay cả bờ môi cũng không có huyết sắc. Nằm ở nơi đó, giống như là một bệnh nhân cực kỳ yếu ớt.
Anh như vậy nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng mà vẫn luôn mạnh mẽ dùng vết thương của mình để giữ cô ở lại đây.
Dạ Âu Thần, rốt cục là anh muốn làm cái gì đây hả?
Dùng loại thủ đoạn này để giữ cô lại, vỏn vẹn chỉ là dựa vào cô đi ngủ, lại có thể lộ ra biểu cảm thỏa mãn như thế.
Nếu như không biết thì còn tưởng rằng anh yêu mình vô cùng.
Nhưng mà nếu như anh thật sự thích cô như vậy, vậy thì tại sao năm năm trước anh lại ném hợp đồng ly hôn cho cô, sau đó liền không thèm gặp cô một cái nào?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như lại lâm vào trong hồi ức đau đớn.
Đời này cô thật sự không muốn phải trải qua lần thứ hai!
Lúc những tia nắng đầu tiên chiếu rọi, Dạ Âu Thần đã thức dậy, chỉ có điều là anh không cử động, ngày hôm qua anh vẫn duy trì tư thế nằm gối ở trên đùi của Hàn Minh Thư.
Nửa đêm lúc tỉnh dậy, anh phát hiện cô dựa ở đó ngủ rất say, thế là anh ngồi dậy, tự mình ngồi một chút, vẫn luôn nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của cô gái đó.
Rất kỳ lạ, mặc dù đã trôi qua năm năm, nhưng mà lúc người phụ nữ này trang điểm lại hoàn toàn không kém gì so với năm năm trước, ngược lại là cô đã tự tin hơn lúc trước, cho nên trên mặt của cô đều có vẻ phong tình, vừa nhìn liền cảm thấy say mê ngay lập tức.
Sau đó Dạ Âu Thần còn len lén hôn lên khóe miệng của cô.
Chỉ có điều là vết thương thật sự vô cùng đau đớn, cho nên anh cũng không tiếp tục tìm đường chết.
Đợi đến lúc trời sáng rõ rồi anh mới nằm xuống vào chiếc gối ở trên đùi của người phụ nữ này, dựa ở nơi đó mà cảm nhận.
Nếu như lúc bình thường cô có thể yên tĩnh giống như là lúc ngủ thì hay biết mấy, anh cũng không cần phải đau đầu như vậy.
Đáng tiếc chuyện này là không thể nào.
Đang suy tư, Hàn Minh Thư bỗng nhiên cử động, sau đó cô ung dung tỉnh lại.
“Thức rồi?” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần truyền tới.
Hàn Minh Thư cúi đầu xuống mới phát hiện Dạ Âu Thần nghiêng mặt qua nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng trìu mến gần như là muốn nhấn chìm cô trong nước. Hô hấp của Hàn Minh Thư cứng lại, ngơ ngác nhẹ gật đầu.
Nhưng mà cô lại phản ứng lại rất nhanh, chủ động né tránh ánh mắt của Dạ Âu Thần, thấp giọng nói: “Đứng lên đi”
Dạ Âu Thần không đứng dậy theo lời cô, ngược lại còn năm một hồi lâu sau đó mới đứng dậy.
“Ngủ như thế này không thoải mái” Anh nhịn không được mà oán trách một câu.
Nghe nói như thế, ¡ mi thanh tú của Hàn Minh Thư nhíu lại: “Ngủ không thoải mái, anh cảm thấy tôi dễ chịu hả?”
Cô nói xong còn muốn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, kết quả là lúc đứng lên phát hiện vậy mà mình lại không đứng dậy được, chân bị tê.
Sắc mặt của Hàn Minh Thư thay đổi, đôi môi màu hồng giật giật, cuối cùng cô giống như là có chút buồn cười dứt khoát ngồi đó bất động.
“Sao vậy?” Dạ Âu Thần nhíu mày hỏi.
“Anh cứ nói thử xem?” Cô tức giận trả lời anh một câu: “Anh gối lên chân của tôi ngủ cả một đêm, hiện tại chân của tôi đã hoàn toàn không thể động đậy được rồi”
Cả ngày hôm qua Dạ Âu Thần chỉ muốn dựa vào cô mà ngủ, ngược lại hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, bây giờ nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó ngay cả đứng cũng không thể đứng dậy nổi, lập tức đau lòng cau mày lại: “Thật sự xin lỗi, tôi nên sớm nghĩ đến chuyện đó”
Nhìn bộ dạng áy náy của anh, Hàn Minh Thư cảm thấy không đành lòng, chỉ có thể nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh là bị thương thay tôi, đây là tôi nợ anh”
Nói như thế, Dạ Âu Thần lại không vui vẻ, lông mày nhíu càng sâu hơn nữa.
“Cho nên em ở đây với tôi cả một buổi tối cũng là bởi vì em cảm thấy em nợ tôi à?”
“Không phải thì là gì?” Hàn Minh Thư nhanh nhẹn trả lời một câu, nhưng mà sau khi nói xong thì cô liền ý thức được không thích hợp, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là ánh mắt và biểu cảm của Dạ Âu Thần đều trở nên rất thất vọng.
Hàn Minh Thư nói thầm một tiếng không hay rồi, chỉ có thể nhanh chóng lên tiếng giải thích với anh: “Tôi không có ý trách cứ anh đâu, ý của tôi là bây giờ anh đã bị thương, tôi có nghĩa vụ phải chăm sóc cho anh”
Cô không còn nhắc đến chuyện anh bị thương thay mình, miễn cho người này lại lấy chuyện này ra mà gây chuyện lần nữa.
Cho nên vẫn là ngậm miệng đi.
Trước hết cứ để anh dưỡng thương cho thật tốt rồi lại nói.
Nhưng mà Dạ Âu Thần lại không nói lời nào, đôi mắt màu đen sâu thảm nhìn chăm chằm vào cô.
“Chân của tôi đều đã để anh gối một buổi tối rồi, chân có hơi tê, không phải là lúc này anh muốn nổi giận với tôi đó chứ?”
Dạ Âu Thần dừng lại, nhìn thấy trên mặt của Hàn Minh Thư lộ ra biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa yếu ớt, anh bỗng nhiên ý thức được mình có hơi quá đáng, thế là anh đè nén cảm xúc xuống: “Không có”
Sau đó anh đưa tay ra rơi ở trên đùi của Hàn Minh Thư, muốn xoa bóp cho cô.
Sắc mặt của Hàn Minh Thư thay đổi, nhanh chóng đưa tay đè tay của anh lại: “Anh muốn làm cái gì?”
“Em cứ nói xem?” Một cái tay khác của Dạ Âu Thần nắm chặt cô sau đó giơ tay của cô lên, một cái tay kia lại nhẹ nhàng ấn trên đùi cô.
Chân của cô bị tê phần lớn là do máu chảy không thông, cho nên hiện tại anh muốn xoa bóp cho cô một chút, sẽ rất nhanh thôi.
Anh không có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn, anh rất chân thành xoa bóp cho cô. Hàn Minh Thư cảm thấy rất xấu hổ, muốn né tránh, nhưng mà biểu cảm nghiêm túc đàng hoàng trên gương mặt của Dạ Âu Thần làm cho cô cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều quá rồi.
Bỗng nhiên Hàn Minh Thư nghĩ đến cái gì đó rồi kêu lên một tiếng.
“Vết thương của anh… không phải bác sĩ đã nói là anh không nên làm những chuyện có thể kéo vết thương à?”