Nói xong, cậu ta liền đứng dậy, thuận tiện nâng Tiểu Bạch lên, Giang Tiểu Bạch say đến không biết trời đất, lúc thì vò vành tai cậu ta, lúc thì nắm lấy tóc cậu ta, lúc Tiêu Túc ôm cô lên, hai chân của cô vẫn cứ đá loạn xạ.
“Buông em ra, buông em ra, tên khốn này, em còn muốn uống rượu, anh mà không thả em ra, em sẽ đập sập nóc nhà anhi”
Đỗ Tiêu Vũ ngồi một bên nghe thấy lời này, trên trán hiện lên mấy đường đen.
Con nhóc này uống say thực sự quá đáng sợ.
Nhưng mà lại nhìn sang vợ chồng Lương Nha Hòa, hai người đều tủm tỉm cười, giống như là không có chuyện gì, lúc này Đỗ Tiêu Vũ mới thở phào một hơi.
Tiêu Túc tốn rất nhiều sức mới có thể đưa được Giang Tiểu Bạch đi, đợi sau khi cậu ta rời đi, Đỗ Tiêu Vũ chỉ có thể xấu hổ mà nói: “Thực sự xin lỗi quá, Tiểu Bạch nhà tôi thực sự là quá tùy hứng rồi, uống rượu thành cái dạng này, thực sự là không còn gì để nói nưa.
“Không sao đâu!”
Lương Nha Hoà xua tay rất dịu dàng cười nói: “Con gái như vậy mới có sức sống, huống hồ con gái chính là cần phải chiều chuộng, tính khí của Tiểu Bạch, thoạt nhìn là được ba mẹ che chở rất tốt rồi.
Từ nay về sau, trách nhiệm của Tiêu Túc là phải bảo vệ con bé tốt hơn, chiều chuộng đến vô pháp vô thiên!”
Bởi vì bà cũng là phụ nữ, Lương Nha Hoà trước kia bị mẹ chồng đối xử quá khắc nghiệt, cho nên bà rất hiểu nỗi khổ của phụ nữ.
Khi bị mẹ chồng đối xử khắc nghiệt, bà đã nghĩ sau này nếu có con dâu thì nhất định sẽ chiêu chuộng con dâu lên đến tận trời, làm một bà mẹ chồng mà người người đều khen ngợi, hâm mộ.
Con gái nhà người ta nuôi dưỡng như bảo bối, làm sao đến nhà các người lại bị đối xử khắt khe? Cũng không phải lấy về để làm bảo mẫu, vì vậy nhất định phải đối xử thật tốt.
Đây là suy nghĩ của Lương Nha Hoà, và hiện tại bà cũng đang rất nghiêm túc thực hiện nó.
Đỗ Tiêu Vũ không hiểu sao lại cảm thấy có chút cảm động, sờ sờ mũi của mình, nhẹ giọng nói: “Không ngờ mọi người lại tốt với Tiểu Bạch như vậy Lương Nha Hoà kề mặt lại gần: “Phải đó phải đó? Bà thông gia, hay là chúng ta nói đến chuyện kết hôn đi?”
Đỗ Tiêu Vũ: “…”
Tiêu Túc bên này cũng không dễ dàng tìm cách đem Tiểu Bạch trở về nhà, ôm cô vào phòng.
Trên trán của cậu ta chảy ra mồ hôi lạnh, cả người như muốn bốc hỏa, vừa vào cửa liên loạng choạng suýt ngã về phía trước.
Trong phòng không có ánh sáng, mọi thứ tối đen như mực, chỉ có một chút ánh trăng hắt vào từ cửa sổ.
Anh nên biết ơn vì đã nghe lời người lớn mà đưa Giang Tiểu Bạch về nhà.
Nếu không thì, ngay lúc này thì xong đời rồi.
Bởi vì vào lúc ở trong xe, Giang Tiểu Bạch không ngừng xoa xoa lỗ tai của anh, rồi còn ôm lấy anh, sau đó không ngừng chu môi nói muốn hôn.
Lúc đầu, Tiêu Túc vì muốn ngăn cô làm ầm ïnên đã hôn cô.
Nhưng hôn một lần rồi lại muốn lần thứ hai, hôn chưa được bao lâu liền cảm thấy chưa được thoả mãn, Tiêu Túc còn có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng của tài xế trong xe.
Vì vậy vào lúc sau Tiêu Túc đã ôm cô vào lòng để ngăn không cho cô làm loạn.
Nhưng mà ai biết rằng Giang Tiểu Bạch lại tự nhiên đưa tay vào trong áo sơ mi của anh, khi cô chạm vào người, Tiêu Túc liền cảm thấy gân xanh của mình như sắp nhảy ra ngoài.
Anh chỉ có thể nghiến răng kiềm chế bản thân áp chế cánh tay của cô: “Tiểu Bạch, đừng làm loạn nữa, về nhà rồi lại quậy?”
“Tôi không” Giang Tiểu Bạch lắc đầu tiếp tục, cô vẫn tiếp tục giở trò trên người anh, cúi đầu cắn vào nút áo sơ mi của anh.
Tuy rằng hành động như vậy không trực tiếp chạm vào da thịt của cô, nhưng đầu của cô dựa nhẹ nhàng cọ sát vào thân thể của anh, hành động như vậy cũng đủ khiến Tiêu Túc như phát điên rồi.
Cứ như vậy liên tục ngăn cô lại, khi xuống xe, anh tài xế nhìn anh cười trước khi rời đi, nói: “Anh à, bạn gái của anh không tồi nha, hãy trân trọng cô ấy.
Sau đó chính là hiện tại, sau khi đẩy cửa bước vào nhà, Tiêu Túc cũng không còn ngăn cản nữa, cho nên Tiểu Bạch lúc này càng làm càn hơn.
Lửa trong người Tiêu Túc đã bị cô bốc lên rồi nên khi bước vào cửa đã loạng choạng..