TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Chương 1192:

 

Điều đáng nói là cô ấy ăn nhiều như vậy mà vẫn rất gầy, trông như bị suy dinh dưỡng vậy.

 

“Đi thôi, hôm nay tôi sẽ mở rộng lòng từ bi mà dẫn cô đi ăn ở một nơi thượng hạng” La Lo Li nghe xong thì nước dãi cũng sắp rớt xuống, nhưng vì giữ hình tượng nên cô ấy mới kiêm chế lại. Cô ấy giống như chiếc đuôi của Kièu Trị mà lên xe của anh ta, sau đó ngồi vào ghế phụ. Anh ta đợi cô ấy thắt dây an toàn rồi mới chăm chú nhìn vào ghế lái chính.

 

“Tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, sau đó sẽ mời anh ăn lại!”

 

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô ấy, Kièu Trị nhếch môi cười đùa, gật đầu: “Được rồi, vậy tôi sẽ đợi đến ngày cô phát đạt để ăn lại.”

 

“Ừm ừm!”

 

Bóng dáng người già cô đơn của Uất Trì đang đứng bên cửa sổ, ông ta chống gậy, bóng lưng trông cô đơn và lạnh lẽo, mặc dù ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh vật bên ngoài cửa sổ cũng không lọt vào mắt ông ta, ánh mắt xa xăm, cũng không biết nhìn ở đâu.

 

“Họ…có lẽ đã lên máy bay rồi nhỉ?”

 

Một hồi lâu, ông cụ mới lẩm bẩm nói một câu, giọng điệu có vẻ rất thê lương.

 

Có lẽ là đứng lâu quá, tay chân của ông cụ đã không còn khỏe mạnh nữa, nên không chịu đựng được nữa, chỉ có thể chống gậy đi cạnh mép bàn.

 

Sau khi ông ta ngồi xuống, cô giúp việc bước đến rót trà cho ông ta.

 

“Ông chủ, ông cũng đừng quá buồn, uống một ít nước trà cho ấm cổ họng”

 

Uất Trì Thần nhìn ly nước trà mà cô giúp việc đặt trước mặt, đây là loại trà mà ngày thường ông †a thích nhất. Nhưng hôm nay ông cụ lại không hề muốn uống chút nào, thậm chí còn cảm thấy bực bội: “Mang trà đi đi”

 

Cô giúp việc không rõ nên: “Ông cụ?”

 

Uất Trì Thần quay đi, cô giúp việc lập tức phản ứng lại: “Vâng!”

 

Sau khi cô giúp việc bưng trà đi, mọi người cũng rơi khỏi phòng theo.

 

Căn phòng trở nên yên lặng, Uất Trì Thần nhìn những đường hoa văn trên chiếc khăn trải bàn trước mặt mà thở dài thườn thượt.

 

Khi ông cố ngoại còn ở đây mấy ngày trước, trong căn phòng này luôn có tiếng cười nói náo nhiệt của người già và trẻ nhỏ. Bây giờ mọi người vừa rời đi, nơi này lại trở nên văng vẻ.

 

Quay lại những tháng này cô độc giống như trước kia.

 

Uất Trì Thần à Uất Trì Thần, dù gì thì ông cũng già rồi. Trước đây đều là một mình chịu đựng những ngày tháng như vậy, chỉ là bây giờ đã trở lại như trước đây mà thôi, ông có gì mà không quen chứ?

 

Con người này, một khi có được hơi ấm áp thì thật sự không thích ứng được với cái lạnh giá.

 

Uất Trì Thần lại thở dài liên tục, hai cô giúp việc đứng canh ở cửa nhìn nhau ngơ ngác. Nhưng họ không dám hé răng một câu nào để khỏi cho ông cụ Uất Trì nghe lời họ nói, sau đó phát cáu, họ sẽ bị trừng phạt.

 

Rốt cuộc vào lúc này, ai có mắt cũng đều biết không thể khiến cho Uất Trì Thần tức giận.

 

Cũng không biết đã ngồi được bao lâu, Uất Trì Thần cảm thấy ngay cả cái lưng này cũng không thoải mái rồi.

 

“Lão già này đã không còn có ích gì nữa rồi, chao ôi…”

 

Uất Trì Thần muốn đứng dậy, nhưng lúc này đột nhiên một giọng nói của trẻ con.

 

“Ông cố ngoại!”

 

Cơ thể Uất Trì Thần rung lên, cảm thấy hình như mình đang xuất hiện ảo giác. Nếu không thì…làm sao ông ta có thể nghe thấy giọng nói của đứa bé đáng yêu đó được?

 

Đây, đây nhất định là ảo giá!

 

c Uất Trì Thần tiếp tục đứng dậy, nhưng sau lưng lại có tiếng bước chân chạy về phía ông ta.

 

Cộp cộp cộp…

 

Cộp cộp cộp…

 

Tiếng bước chân dần dần đến gần, chẳng mấy chốc đã đến sau lưng ông ta. Rồi sau đó tiếng bước chân ấy dừng lại, còn mang theo cả tiếng thở dốc của đứa bé.

 

“Ông cố ngoại! Cháu về rồi đây”

Bình luận

Truyện đang đọc