TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

CHƯƠNG 437: TÔI LÀM CHO EM GHÉT NHƯ VẬY

Không quan trọng à?

Hàn Minh Thư nghe nói như vậy, ánh mắt dần dần trở nên sâu thảm, không biết là cô đang nhìn ở nơi nào, nhưng mà giọng nói nhỏ hơn rất nhiều.

“Sao có thể không quan trọng được chứ? So với những điều chưa biết, những thứ mà tôi có được trong quá khứ càng khiến tôi trân trọng hơn, bởi vì chỉ có chính chúng ta mới biết được mồ hôi và sự cố gắng của chúng ta ở bên trong đó. Có lẽ là cô có nhiều rồi, người khác sẽ cảm thấy cô không quan tâm đến mấy giải thưởng như thế này, nhưng mà… thật sự là như vậy à?”

Cô quay đầu lại nghiêm túc nhìn Nhậm Hoa một chút.

“Tin tưởng tôi đi, rất nhiều năm sau này cho dù cô ở vị trí nào, cô mãi mãi cũng sẽ không quên khoảnh khắc vào ngày hôm nay: Ánh mắt của cô mang theo sự nghiêm túc và kiên định làm cho Nhậm Hoa cảm thấy rung động, một lát sau cô ta mới mấp máy môi.

“Tôi tin tưởng vào lời của cô nói, lần này… cảm ơn cô.”

Hàn Minh Thư mỉm cười không nói gì nữa.

“Chuyện xử lý đến đâu rồi?”

“Đã để luật sư liên hệ với Dạ thị rồi, lần này tớ đã chọn luật sư tốt nhất đó, anh ta đã đảm bảo với tớ là cứ giao chuyện này cho anh ta đi, anh ta sẽ cố gắng giúp chúng ta, hơn nữa cũng sẽ tranh thủ làm cho phí bồi thường thấp nhất giúp cho chúng ta”

Tiểu Nhan nói.

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư yên lòng gật đầu: “Vậy thì tốt”

Cô còn đang lo lắng là không có luật sư nào đồng ý giúp đỡ chuyện này.

“Đúng rồi, người đại diện của Lâm Mỹ Nhiên nói là hai ngày gần đây cô ta bận phải quay phim, có lẽ là phải chờ đến lúc rảnh thì mới có thể đến đây được”

“Được rồi, dọn dẹp một chút đi, chuẩn bị tan làm”

“Ừm”

Hai người dọn dẹp đồ đạc, sau đó chuẩn bị tan làm, thuận đường đi đón Bé Đậu Nành.

Kết quả lúc hai người đi xuống dưới lầu thì lại nhìn thấy một bóng người khác ở dưới bãi đỗ xe.

Ánh đèn giữa bãi đỗ xe kéo cái bóng của người nọ càng dài hơn, bước chân của Tiểu Nhan đi ở bên cạnh hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Hàn Minh Thư.

“Minh Thư, người đó…”

Hàn Minh Thư nhìn người ở phía xa xa, im lặng trong chốc lát rồi kín đáo đưa chìa khóa ở trong tay qua cho Tiểu Nhan: “Cậu đi lái xe đón Bé Đậu Nành về nhà trước đi, không cần phải để ý đến tớ đâu”

Tiểu Nhan nhận lấy chùm chìa khóa, có chút lo lắng: “Nhưng mà từ tối ngày hôm qua, Bé Đậu Nành vẫn luôn ngóng trông được gặp cậu cậu…”

“Yên tâm đi, tối nay tớ về mà”

“Vậy thì được rồi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ”

Sau khi Tiểu Nhan nhìn người ở phía xa xa liền xoay người đi khỏi.

Đối với Dạ Âu Thần, cô vẫn cảm thấy rất yên tâm, mặc dù là cô cũng hi vọng Hàn Minh Thư với anh đừng có dây dừa với nhau, nhưng mà… Dạ Âu Thần sẽ không làm tổn thương cô, điểm này cô có thể chắc chắn.

Sau khi xe đi khỏi, bãi đỗ xe trở nên yên tĩnh.

Hàn Minh Thư đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, người đó cũng đứng ở chỗ đó không cử động, cô suy nghĩ cảm thấy vẫn nên bước lên nói với anh cho rõ ràng, thế là cô mở rộng bước chân chủ động đi đến phía người đàn ông đứng đằng sau ánh đèn, ngôn tình hay.

Đi đến gần, Hàn Minh Thư còn có thể cảm nhận được trong đôi mắt của người đó ẩn chứa một ngọn lửa giận trong màn đêm, gần như là xông lên tận trời. Mặc dù là như vậy, Hàn Minh Thư vẫn tỉnh táo nói: “Anh Dạ, có cần tìm chỗ ngồi xuống bàn bạc không vậy?”

“Bàn bạc?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu đen vẫn luôn châm chọc liếc nhìn cô: “Nói chuyện gì? Nói chuyện một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài sau khi trở về trung quốc thì làm trái hợp đồng như thế nào à?”

Hàn Minh Thư: “…”

“Anh Dạ, tôi biết có lẽ hiện tại cảm xúc của anh không tốt cho lắm, nhưng mà làm trái với hợp đồng là quyền cá nhân của tôi, tôi không thể đáp ứng được yêu cầu của anh anh Dạ, cho nên phải làm trái với hợp đồng, chuyện này đối với tôi và anh đều tốt, sau này tôi không cần phải chăm sóc ý của anh anh Dạ nữa, mà anh anh Dạ cũng có thể cầm được số tiền bồi thường, sao mà lại không chịu làm?”

*Ồ, em cho rằng Dạ Âu Thần tôi thiếu chút tiền đó? Tiền bồi thường, đây là phí chia tay của em cho tôi đó à?”

Hàn Minh Thư hơi nhíu đôi mi thanh tú lại, cái gì gọi là phí chia tay cơ chứ, không phải là năm năm trước cô với anh đã sớm chia tay rồi à? Bây giờ anh nói những lời này là có ý gì?

Chẳng lẽ là nói phí cho lần hợp tác lần này?

Nghĩ đến đây, trong lòng của Hàn Minh Thư đã hiểu rõ mấy phần, mím môi.

“Nếu như anh Dạ đã hiểu như vậy, thế thì cứ coi như là như vậy đi. Anh Dạ, tôi còn có việc, không thể tiếp đón được?”

Nói xong, Hàn Minh Thư xoay người lại dự định đi khỏi.

Nhưng mà trong một giây cô chuẩn bị đi khỏi, người đàn ông đứng ở nơi đó không cử động đột nhiên lại đưa tay giữ chặt cổ tay của cô lại, kéo cả người cô trở về, sau đó đặt cô trên thân xe ở bên cạnh.

“Tôi làm cho em chán ghét như vậy à?”

Anh nắm chặt lấy hai tay của cô, bất mãn đặt thân thể ở trên người cô.

“Ghét đến nỗi làm cho em không muốn ở bên cạnh tôi một chút nào?”

Giọng nói của anh càng lạnh đến thấu xương, khí tức quanh người cũng càng trở nên nguy hiểm hơn.

“Ngay cả hợp tác cũng không được, có phải là vừa nhìn thấy tôi thì em đã cảm thấy ghét rồi không?”

Nói xong lời cuối cùng, cả người của anh gần như đặt ở trên người của cô, thân thể nặng nề làm cho Hàn Minh Thư gần như không thở nổi, nhưng mà quan trọng nhất vẫn là khí thế mạnh mẽ ở trên người của anh.

Hàn Minh Thư giật giật cánh môi, muốn lý luận gì đó với anh, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Nghe nói là tác phẩm của Hoa đã được đặt trong phòng trưng bày ở trên lầu sâu, thật là lợi hại quá đó nha, đây cũng là sản phẩm thiết kế đầu tiên của công ty chúng ta”

“Ừm, dù sao thì chúng ta là công ty mới mà, tác phẩm đầu tiên cũng là chuyện bình thường thôi” Là giọng nói của bọn người Nhậm Hoa và Tân Ca.

Hàn Minh Thư biến sắc.

Nếu để cho nhân viên trong công ty của mình nhìn thấy tình trạng hiện tại của mình, thế thì sau này cô còn có thể làm người được nữa hay không.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhanh chóng đưa tay đẩy Dạ Âu Thần trước mắt, muốn đẩy anh ra, nhưng mà thân thể của Dạ Âu Thần nặng giống như là một tảng đá, có làm như thế nào cũng đẩy không ra.

Hàn Minh Thư gấp gáp, chỉ có thể thấp giọng nói: “Anh nhanh lên một chút, buông tôi ra đi!”

So sánh với sự sốt ruột của cô, lúc này Dạ Âu Thần lại vô cùng bình tĩnh, anh chậm rãi đưa tay lên vuốt ve gương mặt trắng nõn của Hàn Minh Thư, đầu ngón tay bắt lấy một lọn tóc quấn quanh ngón tay, anh cười nhẹ một tiếng: “Sao vậy, sợ à?”

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sắc mặt của Hàn Minh Thư càng trở nên tái nhợt, cô tức giận trừng mắt nhìn người trước mặt, nhưng mà cuối cùng trong miệng vẫn thốt ra một tiếng năn nỉ.

“Cầu xin anh đó”

Đôi mắt sắc bén của Dạ Âu Thần sâu hơn mấy phần, trước lúc mấy người bọn họ đi đến, anh dẫn cô đến một nơi tối tăm hẻo lánh ở bên cạnh.

Ban đầu thứ chống đỡ ở sau lưng là thân xe, lúc này liền trở thành vách tường cứng rắn lạnh lẽo, nhưng mà cũng không bị thương, bởi vì… tay của Dạ Âu Thần đang nâng lên chống đỡ ở sau lưng của cô.

Bởi vì không gian chật hẹp, lại sợ bị người khác phát hiện, cho nên hai người dính sát vào nhau, hô hấp giao nhau trong bóng đêm. Lúc Hàn Minh Thư hít vào, cô đều có thể cảm nhận được hơi thở thuộc về đối phương.

Trái tim của cô lại bắt đầu không tự chủ đập loạn cả lên, sau đó cái ót ngửa ra phía sau.

“Lái xe về nhà đi, tối ngày hôm nay đến nhà của tôi chúc mừng, dù sao thì… đó là một thời gian đặc biệt!”

Vương An: “Hoa, Hoa, cho anh theo với, anh cũng muốn đi”

“Được rồi, hiếm khi Nhậm Hoa cảm thấy vui vẻ: “Đến lúc đó anh tự tới, tôi không có trách nhiệm thông báo với anh”

Vương An mỉm cười đáp lại: “Không thành vấn đề”

Bọn họ vừa nói vừa bước vào trong xe, sau đó liền chạy đi rất nhanh.

Hàn Minh Thư vẫn luôn nín thở nghe thấy những âm thanh này, sau khi xác nhận ở bên ngoài không có ai, cô mới dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ở trước mặt mình ra.

Dạ Âu Thần lùi về phía sau hai bước, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tổn thương mà nhìn cô!

Bình luận

Truyện đang đọc