“Chưa thấy qua.”
Nói xong, Thẩm Cửu đặt hai tấm ảnh lại một chỗ đưa về lại.
“Ngài Hàn là đã mất cái khoá này, đang tìm sao?”
Trong mắt Hàn Đông có chút thất vọng, cái sợi dây manh mối này đã hoàn toàn đứt rồi, không đi được nữa.
“Phải, cái khoá bình an này đang ở trên người của một người rất quan trọng, tôi đang tìm người đeo cái khoá bình an này.”
Thẩm Cửu: “Hoá ra là vậy, hay là…đăng lên báo thử xem?”
Đăng báo?
Hàn ĐSo mà chưa từng nghĩ cho được, chỉ là như vậy sẽ rước đến rất nhiều phiền phức, với thân phận và địa vị của nhà họ Hàn ở Mạc Thành một khi công bố tấm ảnh này ra ngoài, sẽ có rất nhiều người có tâm tư bất chính trộm long tráo phụng, hoặc là mạo danh.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Cửu lại phủ quyết suy nghĩ này: “Ừm, đăng báo hình như cũng không thiết thực cho lắm, nói không chừng vừa lên báo sẽ có rất nhiều người mạo danh. Không biết người mà ngài Hàn đang tìm là người nào? Cái khoá này…trông có vẻ là đồ dùng của em bé, người này chắc tuổi tác không lớn đâu nhỉ.”
Lúc nói những lời này, hai tay Thẩm Cửu còn chống cằm suy nghĩ, hễ cô suy nghĩ là hai hàng lông mày liễu gần như nhíu lại thành hai con sâu lông vậy.
Cái bộ dạng này…
Quá là giống rồi…
Nội tâm Hàn Đông chấn động, có một số lời nào đó gần như là muốn buột miệng nói ra.
Loading...
Cuối cùng anh ta nhìn sang Chu Vân và chú Kim ở đằng sau một cái: “Tôi có vài câu quan trọng muốn hỏi mợ chủ của các người, các người có thể….”
Chu Vân vừa nghe, trong lòng liền dấy lên hồi chuông cảnh báo, lập tức từ chối nói: “Không được!”
Hoá ra là đang đợi ở đây, uổng công cô ta còn tưởng Hàn Đông là một quân tử, hoá ra chỉ là mượn danh nghĩa thôi, bây giờ vậy mà lại muốn tách bọn họ ra rồi!
Chu Vân bảo vệ Thẩm Cửu giống như một con gà mái mẹ vậy, chú Kim có chút khóc không được cười cũng không xong, ông ta cảm thấy mình nhìn người đúng là rất chuẩn, từ hôm qua khi anh ta bế Thẩm Cửu đến phòng bệnh, Hàn Đông không có động tay động chân với cô, chỉ đặt cô xuống, sau đó canh chừng đến khi cô tỉnh lại, chú Kim đã cảm thấy Hàn Đông chắc chắn là một chính nhân quân từ rồi.
Chỉ là anh ta đối với mợ chủ như vậy, chắc chắn là còn có nguyên nhân khác.
Chỉ là cái nguyên nhân này khiến người ta nhìn không thấu mà thôi, suy nghĩ của ông ta giống như Tô Cửu.
Trông có vẻ tốt với mợ chủ, nhưng lại không mang chút ý gì giữa nam nữ, mà giống như…cái cảm giác giữa người thân.
Đúng, bộ dạng của Hàn Đông, giống như một người anh trai chững chạc.
Nghĩ đến đây, chú Kim kéo tay áo của Chu Vân, thị ý cô yên lặng một chút.
“Mợ chủ!” Chu Vân không quan tâm đến chú Kim, mà kéo lấy vạt áo của Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu có thể nhìn thấy Hàn Đông có chuyện quan trọng muốn hỏi cô, liền quay đầu nhìn Chu Vân và chú Kim một cái: “Hai người qua một bên đợi tôi một lát, có được không?”
“Mợ chủ, không được!” Chu Vân chu môi ra, nhỏ tiếng nói: “Ai mà biết anh ta có phải người tốt hay không chứ?”
Câu nói này cô ta nói rất nhỏ, nhưng Hàn Đông rõ ràng có thể nghe thấy, anh ta cũng không có tức giận, trên mặt vẫn điềm tĩnh như trước giờ.
“Yên tâm đi.” Thẩm Cửu an ủi mà vỗ vỗ tay của cô ta: “Trong lòng tôi tự có cân nhắc, chú Kim, làm phiền chú rồi.”
“Dạ được thưa mợ chủ.” Chú Kim gật đầu, sau đó đi kéo lấy vai của Chu Vân: “Được rồi, Chu Vân đi thôi, mợ chủ đã lên tiếng rồi.”
Chu Vân không tình nguyện mà theo chú Kim rời đi, đến một bên hậm hực nói: “Người đàn ông này sao tôi cứ cảm thấy anh ta không lương thiện chứ, chú Kim, sao chú nghe lời của anh ta.”
“Tin chú Kim đi, cậu ta tuyệt đối không phải loại người mà cô nghĩ đâu.”
“Sao chú biết? Hai người cũng là hôm qua mới gặp nhau thôi mà.”
“Cô nhìn ánh mắt của cậu ta, còn có khí độ trên người là biết rồi, gia tộc Hàn Thị ở Mạc Thành chỉ thua mỗi tập đoàn Dạ Thị, cậu ta là người đứng đầu tập đoàn Hàn Thị đó.”
Nghe vậy, Chu Vân có chút chấn kinh: “Người, người đứng đầu tập đoàn Hàn Thị? Tôi, tôi không quen.”
“Cô chỉ cần biết, cậu ta là người thực ra không kém cậu Dạ bao nhiêu là được.”
Chú Kim mỉm cười một cái, không có tiếp tục nói nữa.
Trong lòng Chu Vân vẫn có chút tức giận, chỉ có thể khoanh tay trước ngực không phục mà đứng đó nhìn qua phía Thẩm Cửu.
Sau khi hai người đi xong, bên này đã yên tĩnh lại rồi.
Câu hỏi mà Hàn Đông đè nén trong lòng, nhưng lại có chút không hỏi ra được nữa rồi.
“Ngài Hàn, có lời gì muốn nói với tôi? Là liên quan đến…Mai Linh sao?” Nói đến đây, Thẩm Cửu rũ mắt xuống mím mím môi: “Nếu như là liên quan đến Mai Linh, chắc chắn hôm qua tôi đã nói với anh rồi, chuyện giữa tôi và Mai Linh tôi vẫn không thể…”
“Thẩm Cửu, cô nhầm rồi, tôi không phải muốn hỏi chuyện giữa cô và Mai Linh, mà là liên quan đến bản thân cô.”
“Liên quan đến tôi?” Lời nói của Thẩm Cửu chợt khựng lại, có chút ngạc nhiên mà nhìn sang anh ta.
Hàn Đông gật gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô một hồi rồi lấy một tấm ảnh từ trong túi ra, Thẩm Cửu nhìn một cái, phát hiện là tấm ảnh của một em bé.
Em bé trong bức ảnh có làn da trắng nõn, nắm đấm nhỏ nhỏ nắm vào nhau trông hồng hồng, rất là đáng yêu.
“Đáng yêu quá.” Thẩm Cửu nhìn thấy đứa bé này thì liền cảm thấy rất thích, cầm trong lòng bàn tay nhìn, cười nói: “Ngài Hàn, đây là con cái nhà ai vậy?”
Hàn Đông nhìn bộ dạng của cô, cũng nhịn không được mà cong môi lên.
Nếu như anh ta bây giờ mở miệng nói một câu, đó chính là cô, thì có doạ phải cô không?
Tuy đến bây giờ anh vẫn không dám xác định, nhưng ở nơi sâu thẳm trong nội tâm, trực giác đã nói cho anh ta biết, có lẽ Thẩm Cửu mới là…là người mà anh ta luôn tìm kiếm.
Không sai.
Chính là đứa bé mà nhà họ Hàn sinh ra chưa bao lâu thì đã mất tích, cũng chính là em gái của anh ta, Hàn Mộc Tử.
“Ngài Hàn, ngài đang tìm đứa bé này sao? Cái khoá bình an hồi nãy chính là của đứa bé này đúng chứ?”
“Đúng.” Đôi mắt Hàn Đông trở nên nhu hoà.
“Không ngờ anh đang tìm đứa bé này, nó…là con của anh?” Câu nói đằng sau, Thẩm Cửu hỏi mà có chút ngại ngùng, sau khi hỏi xong cô lại cảm thấy rất lúng túng, muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Nhưng trên mặt Hàn Đông căn bản không có thần sắc ủ rũ, ngược lại lại nhìn cô với sắc mặt dịu dàng, cái ánh mắt đó cũng rất ôn nhu.
Thẩm Cửu đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngừng, vội vàng trả tấm ảnh đứa bé lại.
“Xin lỗi ngài Hàn, hình như tôi có chút lỡ lời rồi, xin lỗi!”
Hàn Đông cũng không nói chuyện, nhưng bộ dạng của anh trông cũng không có tức giận, Thẩm Cửu nhất thời không hiểu suy nghĩ của anh, chỉ có thể yên lặng mà ngồi đó.
Một lát sau, khoé môi Hàn Đông đột nhiên nhúc nhích, nhìn cô mà bất lực mở miệng: “Tôi có thể hỏi cô…một vấn đề riêng tư không?”
Thẩm Cửu sững sờ: “Vấn đề riêng tư?”
Hàn Đông suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không có hỏi.
Đi hỏi một cô gái trên mông có phải có một vết bớt không? Đó là chuyện chỉ có biến thái mới làm đúng chứ? Cái câu hỏi này anh thật sự không hỏi được.
Chuyện này, cũng chỉ có mình anh biết.
Bởi vì lúc Mộc Tử sinh ra, anh đã đích thân bế qua cô ấy, lúc đó mẹ còn đặc biệt nói với anh về cái vết bớt đó.
“Hàn Đông, con phải nhớ kỹ trên mông của em gái con có một vết bớt rất lớn, sau này em gái con lạc mất rồi, chúng ta có thể tìm nó về bằng cách này.”