TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

Tiểu Nhan: "..."

Làm ơn đi, cô chỉ muốn chắc chắn rằng đối phương là người mà cô đang nghĩ đến, không phải muốn xin số điện thoại đâu?

"Tôi thực sự không phải muốn hỏi số điện thoại đâu, tôi chỉ thấy anh ấy giống như một người quen trước đây, vì vậy muốn đi qua kiểm tra xem có phải là anh ấy không."

“Aiya.” Một cô gái vỗ vai cô và cười toe toét: “Đây có phải là lý do mà cô vừa nghĩ ra để bắt chuyện không? Nó có vẻ rất hữu ích đó, vậy thì lát nữa chúng tôi cũng sẽ nói như vậy, anh ấy trông rất giống một đàn anh lúc trước học ở trường chúng tôi. "

Tiểu Nhan: "Các người..."

“Đừng xấu hổ như vậy, chúng ta cùng đi.” Nói xong, người đó liền thân mật nắm lấy cánh tay của Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan sắp phát điên rồi, cô cảm thấy sự nóng tính của mình có chút không kiềm nén nổi, nên tức giận nói: "Mấy chị, chúng ta không quen nhỉ? Cô có thể đừng ôm tay tôi thân mật như vậy được không? Còn nữa, lời vừa rồi tôi nói đều là thật hết, anh ấy thực sự giống một người mà tôi đã biết trước đây, tôi chỉ xác nhận, hoàn toàn không định bắt chuyện chút nào hết. Xin hãy cách xa tôi một mét ngay bây giờ, cảm ơn. "

Nói xong, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đối phương.

Các cô gái sững người trong giây lát, sau đó buông cô ra.

"Xí, tỏ vẻ gì chứ, không phải chỉ dựa vào việc mình có chút xinh đẹp thôi sao? Thật sự không để chúng ta vào mắt."

"Đúng vậy, nói sẽ không cùng anh ấy nói chuyện. Ai biết được, rõ ràng chỉ muốn độc chiếm một mình."

"Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi tìm anh ấy trước."

"Đúng rồi!"

Loading...

Mấy cô gái cùng nhau đi về phía trước, Tiểu Nhan ban đầu muốn đi xem, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu dựa vào mấy cô gái này bắt chuyện với người đó, thì không chừng sẽ có cơ hội nhìn thấy mặt anh ta.

Chỉ cần những người đó đứng phía sau, người đàn ông sẽ ngoái đầu nhìn lại.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan hạ quyết tâm đứng tại chỗ và không đi thêm nữa, định nấp sau xe xem diễn biến.

Tiểu Nhan nín thở lặng lẽ nhìn các cô gái sau khi đi ngang qua thì ngượng ngùng che mặt, một lát sau mới lên tiếng hỏi: “Anh … đẹp trai, anh trông rất giống một đàn anh lúc trước học ở trường em, chúng ta cũng có duyên quá nhỉ. "

Bởi vì cách không quá xa, Tiểu Nhan nghe xong những lời cô ấy nói, suýt chút loạng choạng.

Người này có cần... học hỏi nhanh như vậy không, thực sự đã xài lại tất cả những gì cô nói, vấn đề là xài rồi thì thôi, lại còn xài tệ như vậy. nói như vậy ai cũng nghe ra được cô đang cố tình bắt chuyện rồi?

Quả nhiên, người đàn ông vẫn giữ nguyên động tác ban đầu, như không nghe thấy lời cô gái nói, đứng đó như quả núi, hơi thở lạnh lẽo của cơ thể hòa vào màn đêm.

Sau một khoảng thời gian im lặng, có vẻ như có vài con quạ bay ngang qua.

Tiểu Nhan nhìn cảnh này, không khỏi đưa tay che mắt.

Cô thật sự còn không muốn nhìn nữa, có cần ngốc như vậy không?

"Anh, anh đẹp trai..." Cô gái có lẽ không ngờ anh lại như không nghe thấy cô, thân hình cao gầy đứng bất động, giống như hoàn toàn coi bọn họ là người trong suốt.

Nhưng ngay sau đó bạn của cô đã phản ứng lại và mỉm cười: "Chắc nghĩ rằng chúng ta không phải nói chuyện với anh ấy, chúng ta hãy đi đến trước mặt đi."

Vì vậy, các cô gái đi đến trước mặt người đàn ông, tất cả họ đều mỉm cười ngượng ngùng.

"Cái đó……"

Dạ Âu Thần cau mày, mùi nước hoa nồng nặc trên người phụ nữ xông vào trong hơi thở của anh, mùi nước hoa nồng nặc làm không khí xung quanh trở nên đặc quánh lại.

Những người phụ nữ này.

"Anh đẹp trai, anh..."

"Cút!"

Dạ Âu Thần bất ngờ thốt ra một câu.

Cuối cùng anh cũng như ý muốn mà mở miệng, nhưng những gì anh ấy nói giống như một con dao tẩm độc, xuyên qua trái tim của mấy người phụ nữ.

Trong phút chốc, sắc mặt của những phụ nữ kia tái nhợt, trong đêm vô cùng tái nhợt, giống như ma quỷ.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Nhan không khỏi che miệng, suýt nữa cười thành tiếng.

Thật là cô sắp chết vì cười rồi, thực tế, việc người đàn ông không đứng chung với đám đông là có thể thấy được tính cách của anh ta không dễ chọc rồi. Những cô gái này cũng không có mắt nhìn, thực sự có ảo tưởng muốn có được ưu ái.

Chà.

Nhưng... người đàn ông đó càng như vậy, trái tim của Tiểu Nhan càng thêm chấn động.

Nếu là người đó, có lẽ cũng sẽ phản ứng như vậy.

Chỉ là... Năm đó anh ta ngồi xe lăn, nhưng bây giờ đứng lên, làm sao cũng không thể kết hợp hai người cùng một chỗ. ngôn tình hài

Tiểu Nhan cụp mắt suy nghĩ, nhưng khi ngẩng đầu lên, tình cờ nhìn thấy người đàn ông một tay đút túi, rời đi từ hướng khác với vẻ mặt lạnh lùng.

Anh ta đang đi về hướng Tiểu Nhan, tình cờ có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh ta, nhưng Dạ Âu Thần lại giữ vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt không dời đi nửa phân, cho nên anh ta không nhìn thấy bên cạnh chiếc xe một khuôn mặt đang choáng váng của Tiểu Nhan.

Sau khi nhìn thấy gương mặt của người kia, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Cho đến khi Dạ Âu Thần đã đi xa, Tiểu Nhan vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh không thể hoàn hồn, các cô gái bị bảo cút đi đến với đôi mắt đỏ hoe, tình cờ nhìn thấy cảnh này, có lẽ thẹn quá hoá giận, nên tức giận với Tiểu Nhan: "Lau nước miếng đi, mắt sắp rơi rồi, rõ ràng thích chết đi được, vậy mà còn cứng miệng."

Nghe thấy giọng nói,Tiểu Nhan định thần lại, cô nhìn những cô gái trước mặt mình.

Rõ ràng cô không phải người bị bảo cút đi, nhưng sắc mặt cô lại tái nhợt đến mức đáng sợ hơn cả bọn họ.

Một trong số họ thấy sắc mặt của cô không ổn, tò mò hỏi: "Sao mặt cô lại trắng bệch như ma vậy? Người bị từ chối đâu phải cô."

Nghe vậy, Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, cô không thể nghe thấy bên ngoài đang nói gì.

Tất cả những gì cô ấy biết là người đàn ông bước qua vừa rồi trông... rõ ràng là giống hệt người của năm năm trước!

Cũng như... giống hệt Bé đậu nành!

Làm sao có thể vậy được??

Nhân duyên trên đời này trùng hợp quá rồi, bọn họ vừa trở về nước chưa được bao lâu? Vậy mà lại tình cờ gặp anh ta trên đường cao tốc? Cho dù nghĩ thế nào cũng không thể tin được!

Dạ Âu Thần!

Làm sao cô có thể gặp Dạ Âu Thần ở đây!?

Chẳng lẽ ngày nào cô cũng thấy mặt Bé đậu nành giống Dạ Âu Thần quá đi? Đó là lý do tại sao nhìn người đàn ông trước mặt thành Dạ Âu Thần?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không quan tâm các cô gái nghĩ gì về mình, lớn tiếng hỏi: "Vừa rồi có người đi ngang qua không? Phải không?"

Nghe xong, các cô gái bỗng lộ ra những ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng.

"Cô ổn chứ?"

"Tôi thấy cô có bệnh rồi, không phải cô còn nhìn chằm chằm người ta sao?"

“Thật sao… bước qua rồi sao?” Tiểu Nhan ngơ ngác hỏi.

Như vậy, cô thật sự đã nhìn thấy Dạ Âu Thần rồi sao?

Bình luận

Truyện đang đọc