TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

“Tôi mang thai con của anh ấy, còn cô lại chửa hoang, cô nghĩ… cậu chủ Dạ còn cần cô sao?”

“Cậu chủ Dạ không muốn gặp cô đâu, cô mãi mãi không thể bước chân vào cánh cửa này, từ nay về sau cô không phải là mợ hai nhà họ Dạ, mời cô đi ngay cho.”

“Đây là đơn ly hôn, cô ký tên vào đi, về sau tôi với cô không còn quan hệ gì nữa.”

“Cô đã kết hôn với người phú quý và tốt bụng như họ Dạ, không phải là Nhã Nhã đã tặng cơ hội này cho cô thì làm sao cô có cơ hội trở thành mợ hai nhà họ Dạ? Cho cô trả nợ cờ bạc giúp tôi không được sao? Tôi nuôi cô nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên làm như thế hả?”

“Cô nhìn xem mình xấu xí như thế nào, còn người đàn ông nào dám yêu cô, người chồng hai năm trời không hề động vào người cô, là vì cái gì chứ?”

“Cút, cút khỏi nhà họ Dạ ngay, vĩnh viễn không cần trở về,”

Không, không cần…

Từng người từng vật trước kia hiện lên trước mắt cô, nắm lấy nhược điểm trong lòng cô, tấn công mạnh mẽ vào cô.

“Không cần… Không cần đuổi tôi đi, không cần…”

Người túc trực bên giường Thẩm Cửu chính là Dạ Y Viễn. Suốt tối hôm nay, anh đã nghe cô nỉ non, trừ khi không cần, đừng đuổi tôi đi, cô cứ lặp đi lặp lại câu nói này.

Nghe thấy những lời này, Dạ Y Viễn thở dài, trong mắt tràn ngập sự đau khổ.

Loading...

Sau khi Thẩm Cửu được ôm trở về bệnh viện, cô bị sốt rất cao, từ đó đến giờ vẫn chưa hạ sốt, bởi vì cô đang có thai, nên không thể dùng thuốc linh tinh, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý để hạ sốt.

Dạ Y Viễn ở bên cạnh cô rất lâu, đã trải qua nhiều giờ đồng hồ, cơn sốt của cô không hề hạ, mà ngược lại càng lúc càng sốt cao hơn.

Y tá nhỏ luôn ở bên cạnh chăm sóc, lúc này cô ta nhịn không được đành nhìn Dạ Y Viễn, nhắc nhở: “Thưa ngài, ngài đã chăm sóc cô ấy nhiều giờ, e rằng chính ngài cũng không chịu nổi, ngài nên đi nghỉ ngơi chút đi, có tôi ở đây rồi.”

“Không được.” Dạ Y Viễn mấp máy môi lắc đầu: “Chừng nào cô ấy chưa hạ sốt, tôi chưa thể an tâm.”

“Có tôi ở đây chăm sóc rồi, tình trạng sốt của cô ấy chắc chắn sẽ hạ, ngài cứ canh giữ như vậy không phải biện pháp tốt, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi đâu.”

Dạ Y Viễn không thèm đáp lại, ánh mắt dường như không rời Thẩm Cửu dù chỉ một giây, cố chấp thay y tá chườm đá lạnh cho cô.

Y tá nhỏ lắc đầu hết cách, người này thật là cố chấp, có khuyên thế nào cũng không nghe, vốn dĩ hai người đều bị thương, lại còn cùng nhau chạy đi, kết quả khi trở về ai cũng bị ướt, cô gái thì sốt mê man, người đàn ông thì miệng vết thương cũng bị lở ra, nhưng anh ta không chịu điều trị, vẫn bình tĩnh dùng biện pháp vật lý hạ sốt cho cô gái, khiến cô ta cảm thấy thật đau đầu.

“Thưa ngài, đừng trách tôi nói lời khó nghe, khắp người của ngài đều là vết thương, lại còn mắc mưa, miệng vết thương đang lở ra, ngài lại đang phát sốt. Một khi ngài phát sốt, cho dù cơn sốt của cô ấy hạ xuống, ngài có thể lây bệnh cho cô ấy, ngài biết không?”

Nghe vậy, hành động của Dạ Y Viễn khựng lại, dường như những lời nói của cô ta làm anh ta bị dao động.

Y tá nhỏ thấy thế, vội đốc thúc: “Bởi vậy nơi này cứ giao cho tôi đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, ngài nên đi xử lý vết thương đi.”

Lúc này Dạ Y Viễn mới gật đầu, đưa khăn lại cho cô ta.

Cuối cùng y tá nhỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, đây chính là người bệnh của cô ta, nếu thật sự có vấn đề gì, lương tâm cô ta sẽ không yên.

Dạ Y Viễn không đi xa, hai người chung một phòng bệnh, anh ta ở ngay giường bệnh bên cạnh, y tá nhỏ tìm thuốc bôi cho anh ta, ở phía bên này cô ta cũng bôi thuốc cho Thẩm Cửu.

Tuy rằng đã có người xử lý vết thương cho Dạ Y Viễn, nhưng anh ta vẫn nhìn về phía Thẩm Cửu.

“Nằm xuống đi, anh đang bị sốt đó.” Bác sĩ vỗ vỗ bờ vai của anh ta, ý bảo anh ta hãy nằm xuống.

Nhưng Dạ Y Viễn không yên lòng, cứ nhìn chằm chằm vào chỗ Thẩm Cửu.

“Nếu anh không chịu khó điều trị tốt, anh sẽ gục xuống đó, ai sẽ lo cho cô ấy? Cho nên mau nằm xuống điều trị đi, khi cơ thể anh hết mệt mỏi, chỉ cần anh điều trị tốt, sẽ không bị ngất xỉu đâu.”

Dạ Y Viễn lúc này mới thả lỏng mà nằm xuống.

Sau một hồi lộn xộn, cuối cùng bác sĩ cũng đã giúp Dạ Y Viễn xử lý vết thương xong xuôi, cơn sốt của Thẩm Cửu cũng đã hạ bớt, nhưng cô dường như vẫn còn đang trong cơn ác mộng, cứ lặp đi lặp lại lời nói mớ, trán đầy mồ hôi lạnh.

Lát sau y tá đến gặp y tá nhỏ trước đó, rồi hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nói chuyện.

“Ôi trời, người đàn ông này thật là nặng tình, hơn nữa nghị lực phi thường, cô nhìn xem hiện tại anh ta đã bị thương ra nông nỗi này mà vẫn không đổ gục, có thể thấy được ý chí kiên cường cỡ nào, nếu tôi mà bị thương như vậy, có khi nào phải khiêng đi rồi nhỉ?”

“Haizz, cô không hiểu sao, có một số người đàn ông có thể vì người phụ nữ mà ngay cả mạng cũng không cần, xem ánh mắt anh ta nhìn cô gái kìa, trìu mến khiến tôi say. Người đàn ông như vậy, tại sao tôi lại không gặp được chứ? Quá nặng tình, quá đẹp trai.”

“Được rồi, đừng nhắc tới nữa, lỡ y tá trưởng mà nghe được lại dạy dỗ hai ta.”

“Ơ, tôi không nói linh tinh mà, chỉ là cảm thán một chút thôi.”

“Cảm thán cũng không được, y tá trưởng sẽ nói cô rỗi hơi, đi nhanh lên.”

Hai người vừa nói vừa đi xa dần.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, lúc này đã là rạng sáng, hành lang bệnh viện càng đặc biệt yên tĩnh, ngoài tiếng dụng cụ y tế vang bên ngoài, còn lại chỉ là tiếng nhịp thở của người bệnh.

Dạ Y Viễn nằm nghiêng trên giường bệnh, nhìn giường của Thẩm Cửu ở cách đó không xa.

Gần như trằn trọc suốt đêm, anh ta đang mệt lử, hơn nữa không biết bác sĩ đã cho anh ta dùng thuốc gì, cảm giác mí mắt đang sụp xuống? Mí mắt chùng xuống trái ngược lại mong muốn của anh ta.

Dường như anh ta sẽ ngủ ngay, nhưng Dạ Y Viễn lại cố gắng mở to mắt,

Không được ngủ, nếu mày ngủ sẽ không nhìn thấy Thẩm Cửu, một khi cô ấy tỉnh lại, lại chạy ra ngoài thì biết làm sao?

Bên ngoài trời còn đổ mưa, cô ấy đang sốt, cơ thể chắc chắn không thể chịu nổi tổn thương lần thứ hai.

Bỏ đi, nhẫn nại nào.

Dạ Y Viễn muốn gọi điện thoại cho thư ký Diệp Tử, nhưng điện thoại hết pin, rốt cuộc đành bất đắc dĩ nhân lúc y tá đến kiểm tra phòng thì hỏi mượn di động của cô ta một lát, sau đó tự mình gọi điện thoại cho thư ký.

Tuy là rạng sáng, Diệp Tử nhận được điện thoại vội vàng chạy tới ngay.

“Phó tổng giám đốc Dạ, tại sao… lại thành ra như thế này?” Diệp Tử đến đây nhìn thấy cảnh tượng sợ đến há hốc, rõ ràng lúc cô ta đi đưa tư liệu, bọn họ còn bình thường ở nhà ăn, sao chỉ một buổi tối không gặp thì hai người đều đã bị bệnh rồi.

“Chuyện này hơi phức tạp, tóm lại là tôi cần cô giúp đỡ.”

Diệp Tử gật đầu: “Phó tổng giám đốc Dạ có gì cứ giao phó, tôi là thư ký của anh, giúp anh xử lý chuyện là việc của tôi.”

“Xin lỗi, chuyện này là có nguyên cớ, bây giờ không phải giờ làm việc mà lại kêu cô tới đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc