Chương 1720:
Trên thực tế, hai cô em họ này, Giang Hữu vẫn luôn không hề thích Giang Mai.
Anh ta luôn cảm thấy cô nhóc đó có quá nhiều tham vọng, ánh mắt nhìn người khác cũng không đúng, biết lấy lòng những người anh họ này, mà giả vờ bày ra một điệu bộ ngoan ngoãn, nhưng Giang Hữu đã từng nhìn thấy cô ta âm thầm chửi rủa Giang Tiểu Bạch ở nơi vắng vẻ.
Còn Giang Tiểu Bạch, anh ấy còn tưởng cô ấy sẽđấu với Giang Mai này đến độ một mất một còn, ai mà biết rằng cô ấy căn bản là còn không thèm đấu.
Ví dụ như lúc đầu trường có tổ chức dạ hội, Giang Tiểu Bạch đã đăng ký, sau đó Giang Mai cũng ngay lập tức chạy đi đăng ký, cố tình giành lấy vị trí khiêu vũ với Giang Tiểu Bạch.
Giang Hữu tưởng Giang Tiểu Bạch nhất định sẽ rất tức giận, cảm thấy vị trí khiêu vũ của mình bị cướp đi mất, chắc chắn sẽ đi giành lại.
Ai ngờ rằng cô ấy đột nhiên lại nói một câu nhẹ bằng: “Chị ấy muốn à? Vậy cứ đem nó cho chị ấy là được rồi, thật là tốt mà, vốn dĩ em cũng không muốn khiêu vũ một chút nào đâu, cuối cùng bây giờ em có thể trở lại phòng để ngủ nướng và luyện phim rồi.”
Lúc đầu Giang Hữu còn tưởng cô ấy chỉ đang ra vẻ vậy thôi, nhưng thật ra trong lòng rất để tâm.
Ai mà ngờ rằng hôm tổ chức dạ hội đó cô ấy thực sự đã ngủ nướng trong ký túc xá, rồi vì đói rồi nên đã đi đặt một con gà quay, sau đó một mình ăn hết sạch cả con.
Ăn xong rồi.……..
Khi Giang Hữu đi tìm cô ấy, cô ấy ăn đến nỗi miệng dính đầy dầu.
Cảnh tượng đó cho đến bây giờ Giang Hữu cũng không thể quên được, cho dù bây giờ nhớ lại nó vẫn còn rõ ràng vô cùng.
Anh ta rùng mình, sau đó nhìn kỹ Giang Tiểu Bạch một cái.
Con bé này thật là vô tâm quá đi mà.
“Em không có làm sai điều gì, thì tại sao lại phải căng thẳng cơ chứ?” Giang Tiểu Bạch toét miệng cười, đột nhiên quay đầu lại nháy mắt với Giang Hữu “Anh Giang Hữu, anh có tin là làm tổn thương người khác sau cũng sẽ làm tổn thương luôn cả chính bản thân mình không?
Làm tổn thương người khác, cuối cùng lại làm tổn thương chính mình?” Giang Hữu nghĩ đến câu nói có đầy ẩn ý sâu xa đó: “Xem ra em đã nảm chắc phần thẳng rồi nhỉ.
Không có, không có.”
Giang Tiểu Bạch xua xua tay, nhỏ giọng nói: “Em chỉ cảm thấy rằng ông trời nhất định sẽ đứng về phía những người vô tội, anh xem em chẳng làm gì cả thì đã bị người ta tạt cho một thau nước bẩn, ông trời nhất định sẽ đối xử tốt với em, ra tay giúp đỡ em mà thôi, có phải không?”
Giang Hữu: “…”
Nhìn thấy bộ dạng của Giang Tiểu Bạch như thế này, anh ta luôn có cảm giác rằng cô sắp giở trò rồi, có chút mong chờ mờ ảo trỗi dậy.
Đúng vào ngay lúc này, Giang Mai đã nhìn sang phía Giang Tiểu Bạch.
“Giang Tiểu Bạch, em có dám ra mặt nói cho rõ hay không hả?”
Giang Tiểu Bạch định thần lại, hơi ngẩng mặt lên, ánh mặt hướng thẳng đối đầu với Giang Mai “Giang Mai, chị hung dữ như vậy để làm gì? Tuy răng chúng ta không phải chị em ruột thịt, nhưng tốt xấu gì cũng là chị em họ, chị không thể dịu dàng, thùy mị hơn một chút được à?”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch làm ra vẻ bất lực và thương tiếc, lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi: “Tôi không hiểu rõ lắm, cô muốn tôi đi ra nói rõ ràng về chuyện gì? Tôi có hơi ngốc, không thì cô trực tiếp nói thẳng ra có được không?”
Vẻ mặt của Giang Tiểu Bạch càng trông có vẻ ngây thơ, càng bày ra dáng vẻ bản thân mình chuyện gì cũng không biết, lửa giận của Giang Mai càng trở nên lớn hơn.
Mà Giang Hữu ở một bên nhìn thấy Giang Tiểu Bạch dùng cách như thế này để đối phó với Giang Mai, không khỏi cụp đôi mắt xuống mà thản nhiên cười nhạt.
Xem ra, cô ấy định dùng biện pháp nói khích rồi.
Giang Mai càng nổi giận, thì Giang Tiểu Bạch lại càng bình tĩnh, như vậy Giang Mai sẽ càng mất mặt trước mắt những bậc cha chủ, tuy rằng làm như vậy có vẻ hơi hèn hạ, nhưng mà anh ta lại trông có vẻ hứng thú muốn xem đang xảy ra chuyện gì?
Ai bảo bản thân Giang Mai cứ mãi gây chuyệnlung tung chứ.
“Giang Tiểu Bạch, cô không cần phải giả vờ nữa, rõ ràng cô đều nghe thấy những lời mà tôi nói khi nãy rồi, bây giờ cô còn muốn tôi nói rõ ra, chẳng lẽ cô không cảm thấy xấu hổ sao? Để cho chú ba thím ba nuôi cô, cô cũng sắp ba mươi tuổi rồi, cũng không phải là trẻ con nữa.