TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2071


“Không sao đâu”
“Cô, cô có sẵn lòng tha thứ cho tôi sao? Những chuyện trong quá khứ là do tôi không đúng, về sau tôi sẽ không như vậy nữa”
“Tha thứ hay không tha thứ hay bất cứ điều gì, thực ra, tôi đã sớm đã quên cũng không tính trách cứ cô, vì vậy tha thứ hay không cũng không có quan hệ quá lớn.

Hứa Yến Uyển khi nghe thấy lời này có lẽ đã hiểu được ý của cô.

Thực ra, Tiểu Nhan chưa bao giờ có ý trách cứ Hứa Yến Uyển nên cô ta không cần lo lắng về việc liệu cô có tha thứ cho cô †a hay không.

Ánh mắt Hứa Yến Uyển nhìn Tiểu Nhan có vài phần xúc động.

“Trách không được là anh ấy rất thích cô”
Nghe vậy, Tiểu Nhan dừng lại một chút, sau đó cụp mi nhẹ nhàng nói: “Thật ra, tôi đã nỗ lực trong một thời gian dài, vô số lần tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ giữa chừng.”
“Dù sao cũng chúc phúc hai người.”
“Nhưng đám cưới của hai người không có, tôi cũng có trách nhiệm.

Hai người có định làm lại đám cưới không?”
Tiểu Nhan lắc đầu: “Tôi không định tổ chức nữa.

Đám cưới chỉ là một hình thức thôi.

Đối với tôi không phải là nhu cầu đặc biệt, mà quan trọng là ở bên cạnh anh ấy.”
Mặc dù Hứa Yến Uyển đã quyết định buông xuống, nhưng lúc này nghe được cô nói như vậy liền cảm thấy đau lòng.

Cô ta nhanh chóng kìm nén cảm xúc của mình và nở một nụ cười.

“Cô nói đúng, quan trọng là hai người ở bên nhau.

Hình thức hay gì đó thật sự không quan trọng.”
Hứa Yến Uyển xin lỗi xong liền rời đi.

Sau khi cô ta rời đi, Tiểu Nhan mới nhận ra rằng những thứ cô ta mang theo đều quên cầm đi, vì vậy đành nhờ người hầu vội vàng đem nó đuổi kịp để trả lại cho cô ta.

Ai biết người hầu ra ngoài một lát liền trở về, sau đó nói với Tiểu Nhan.

“Mợ chủ, cô Uyển đi rồi, chuyện này xử lý thế nào?”
Đi nhanh như vậy sao? Tiểu Nhan không còn cách nào khác đành phải nói: “Vậy thì để nó lại đây đi, khi nào có cơ hội sẽ trả lại cho cô ấy”
Người hầu phải đặt thứ đó xuống bên cạnh cô, khi vừa đặt xuống thì một chiếc thẻ ngân hàng đột nhiên rơi ra.

Người hầu ngạc nhiên rồi vội vàng nói: “Thưa mợ chủ, trong này có thẻ ngân hàng?”
Thẻ ngân hàng?

Nghe đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy rất kỳ lạ, nếu như hôm nay Hứa Yến Uyển đến xin lỗi, cô ta mua quà để đền tội cũng là điều dễ hiểu, nhưng thẻ ngân hàng là có ý gì?
Đến nhận lỗi cũng cần phải mang theo thẻ ngân hàng?
Vì vậy, Tiểu Nhan liền bước đến và mở món quà kia ra.

“Thưa bà, có một ghi chú nhỏ ở Ä.„PH đây.

{Thẻ này là chín mươi phần trăm lợi nhuận của công ty.

Từ giờ trở đi, tôi sẽ chuyển vào số thẻ này đều đặn hàng tháng.

Xin lỗi, tôi nợ cô nhiều quá nên chỉ có thể sử dụng cách này để bồi thường.} Thấy vậy, Tiểu Nhan sững sờ hồi lâu, cho đến khi phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Hàn Thanh liền xuất hiện ở sau lưng cô.

“Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Nhan xoay người đem tờ giấy và thẻ ngân hàng đưa cho anh, Hàn Thanh nhận lấy xem, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sau đó lại cất đồ vào trong túi.

“Chín mươi phần trăm lợi nhuận sẽ được chuyển vào thẻ này.

Sau này cô ấy sẽ vận hành công ty như thế nào?
Chúng ta có nên trả lại cho cô ấy không?”
Giọng Hàn Thanh đột nhiên dịu đi: “Em có muốn trả lại?”
Tiểu Nhan gật đầu: ‘Em biết rằng anh rất quan tâm đến giao tình giữa nhà họ Hàn và họ Hứa.

Hơn nữa cô ấy cũng không tham gia vào những chuyện làm hại em.

Thực ra cô ấy vô tội..

Chương 2072

Hàn Thanh không cảm thấy Hứa Yến Uyển vô tội.

Nhưng Tiểu Nhan không muốn tính toán, anh cũng sẽ tùy cô.

“Vậy ngày mai kêu người trả đồ lại cho cô ấy, chúng ta không thiếu chút tiên ấy.

Tiểu Nhan nghe vậy thì mặt đỏ lên, vội vàng giải thích nói: ‘Không phải bởi vì anh có tiền em mới nói trả lại cho cô ta mà là em cảm thấy chuyện này có lẽ thật sự không có liên quan đến cô ta.

Lại nói, nếu đưa hết lợi nhuận cho anh, vậy chẳng phải tương đương với cả đời cô ta phải làm công cho anh sao? Như vậy, đến lúc đó anh sẽ cảm thấy có lỗi với ông hai nhà họ Hứa, chuyện này đều là em nghĩ cho anh”

Môi mỏng của Hàn Thanh hơi cong lên, đưa tay vuốt tóc Tiểu Nhan: “Được rồi, dù sao của anh cũng là của em, em muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế đó, tất cả anh đều nghe theo em”

Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, hoàn toàn không nghĩ đến sau khi cưới Hàn Thanh lại thay đổi như thế. Cũng có thể vì đã sống sót sau tai nạn, mỗi ngày thời gian Hàn Thanh ở cạnh cô rất nhiều. Thậm chí mua rất nhiều sách nuôi dạy trẻ và sách phụ nữ có thai nên đọc, sau đó mỗi ngày nhiều lần học tập quan sát. Rõ ràng Tiểu Nhan mang thai chưa được mấy tháng mà anh làm như sắp lâm bồn vậy.

Bây giờ cô đã hiểu vì sao trước đó Dạ Âu Thần lại theo sát Hàn Minh Thư, đồng thời cũng đang suy nghĩ, có phải đàn ông trên đời đều như thế! Một khi kết hôn, khi vợ mang thai đều hoàn toàn thay đổi?

Tóm lại đối với Tiểu Nhan mà nói, cô đã không giống như trước kia vẫn theo đuổi sau lưng Hàn Thanh, phải đi theo sau anh, mà là Hàn Thanh vô cùng yêu thương cô.

Cảm giác được quan tâm nâng niu trong lòng bàn tay làm cho lòng Tiểu Nhan hơi lâng lâng.



Nhưng sự thật không như cô nghĩ, nhà họ Hàn không có bề trên, chỉ có cô và Hàn Thanh, trong nhà còn có một con mèo, tất cả đều bình yên như thế.

Nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy cô đơn, nếu như có thể thì Tiểu Nhan hi vọng người lớn của Hàn Thanh đều còn sống, sau khi mình sinh con ra còn có ông bà nội bế.

Đáng tiếc rất nhiều chuyện đã định kết cục.

Có khi Hàn Minh Thư qua đây mấy lần, mỗi lần đầu ôm Giá Đỗ Nhỏ tới thăm Tiểu Nhan. Tiểu Nhan ôm Giá Đỗ Nhỏ mấy lần, phát hiện đứa nhỏ này càng lớn càng đẹp, đôi mắt tròn đẹp rung động lòng người. Làn da con bé rất trắng, bờ môi rất đỏ, hoàn toàn kế thừa tất cả ưu điểm của Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.

Ngoại trừ lúc cười có hơi ngây ngốc.

Nhưng mà khi Giá Đỗ Nhỏ càng như thế, Tiểu Nhan càng thích chọc bé cười, sau đó thấy con bé cười ngây ngốc thì lấy điện thoại chụp lại, tải lên vòng bạn bè của cô.

Hàn Minh Thư: “Tớ muốn nói với cậu, rõ ràng lúc Giá Đỗ Nhỏ không cười thì đẹp hơn, mà cậu lại chụp bé như đồ ngốc ấy “Ngốc thì tốt đấy chứ, con nít nên như thế, muốn khôn khéo như thế làm gì? Hơn nữa, Đậu Nành đã đủ tinh khôn rồi, sau này thằng bé sẽ bảo vệ tốt em gái.”

Hàn Minh Thư lại lo lắng mà nói: “Tớ thật sự sợ hãi, dáng vẻ con bé xinh đẹp nhưng đến bây giờ thấy không thông minh lắm. Nhưng mà nghĩ lại, dù xem như trí thông minh không tốt như ba của con bé, nhưng tệ nhất thì cũng bằng tớ, cho nên cảm thấy tạm được.

Nếu lúc đó gen thật sự kém thế, vậy cũng có thể trách tớ”

“Sẽ không đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Tiểu Nhan đè tay cô lại, hơi hâm mộ nói: “Tớ cũng muốn sinh con dễ thương như Giá Đỗ Nhỏ.”

Cũng không biết bây giờ cái thai của cô ấy là con trai hay con gái, cho dù trai gái gì cũng được, nhưng nếu có thể chọn, cô ấy hi vọng con đầu lòng là con gái. Về phần bé thứ hai thì xem duyên số vậy.

“Cũng sẽ có, cậu và anh tớ cố gắng một chút.”

Chủ đề này giống như hơi nhạy cảm, Tiểu Nhan cảm thấy mặt hơi nóng, chỉ có thể giữ im lặng.


Bình luận

Truyện đang đọc