CHƯƠNG 513: ANH LÀ ĐỒ NGỐC À
Bé đậu nành bò lên giường, sau đó mình đắp cái chăn nho nhỏ của mình lên người, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Nhìn thấy khuôn mặt ngọt ngào khi ngủ của anh bạn nhỏ, tâm trạng Hàn Minh Thư lại không bình tĩnh được chút nào.
Lúc này, cô cũng nên đi ngủ.
Thế nhưng trong lòng nhưng vẫn loạn không thôi, trong đầu tràn đầy hình ảnh Dạ Âu Thần một thân một mình trong bệnh viện.
Hàn Minh Thư!
Mày phải tỉnh táo lên!
Anh ta là Dạ Âu Thần! Không phải một đứa trẻ ba tuổi!
Vốn dĩ anh ta cũng không cần mày chăm sóc, mày cứ nghĩ đến anh ta chính là tự rước lấy nhục, mày cũng không phải bảo mẫu của anh ta, sao cứ phải suy nghĩ cho anh ta làm gì?
Sau khi làm tốt công tác tư tưởng, Hàn Minh Thư lại đi lên giường nằm xuống.
Cô nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng nằm một lúc lâu, rồi lại mở to mắt lần nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một, lúc này đã sắp mười một giờ.
Cuối cùng Hàn Minh Thư vẫn không chống cự nổi sự tra tấn trong lòng, rón rén bò dậy, mở điện thoại ra xem mới phát hiện Dạ Âu Thần đã nhắn cho cô mấy tin nhắn.
{ Không phải em nói bao giờ rảnh sẽ đến sao? Nếu bây giờ em bận thì tôi sẽ chờ một chút. }
Tin nhắn này được gửi vào lúc Hàn Minh Thư để điện thoại xuống.
Nửa tiếng sau, người kia lại tội nghiệp hỏi một câu.
{ Vẫn chưa rảnh sao? }
Không nhận được câu trả lời, người kia lại nhắn thêm.
{ Tôi ra cửa bệnh viện chờ em, lúc em vừa đến bệnh viện là có thể nhìn thấy tôi. }
Tin nhắn này được gửi đi lúc chín giờ.
Chín giờ rưỡi: { Đợi nửa tiếng rồi, em thật sự nhẫn tâm để tôi đợi thêm nữa à? }
Mười giờ: { Đói bụng }
Mười giờ rưỡi: { Có hơi lạnh }
Mười một giờ: { Chưa tới à? Cửa bệnh viện đã không còn ai. }
Tin nhắn này vừa gửi tới không lâu, Hàn Minh Thư biến sắc, nhìn thời gian bây giờ cùng với thời gian anh gửi tin nhắn, đáng chết.
Anh sẽ không ở cửa bệnh viện chờ cô đến bây giờ chứ? Cả buổi tối còn chưa ăn gì?
Vừa nghĩ đến cảnh anh đứng ở cửa bệnh viện chờ cô cùng với vết thương trên lưng mấy tiếng đồng hồ, lúc này Hàn Minh Thư vô cùng lo lắng, chỉ cảm thấy mình là một tội nhân, cuối cùng cô trực tiếp cầm áo khoác lên rồi lập tức ra cửa.
Hơn nửa đêm, Hàn Minh Thư một thân một mình vọt tới cửa tiểu khu bắt xe, sau đó đi đến bệnh viện.
Nơi này cách bệnh viện khoảng 20 phút đi đường, Hàn Minh Thư nhìn tin nhắn cuối cùng, trong lòng nôn nóng muốn chết.
Người này rõ ràng đã lớn tuổi như thế, vậy mà cứ làm chuyện liều lĩnh như thiếu niên vậy chứ?
Hàn Minh Thư mắng anh mấy trăm lần ở trong lòng, thúc giục lái xe: “Phiền chú chạy nhanh lên một chút, bạn của cháu còn đang chờ cháu.”
Lúc đầu tài xế vẫn vẫn dung chậm rãi lái xe, nghe thấy yêu cầu của cô đành phải gật gật đầu: “Được, có thể chạy nhanh một chút, nhưng lấy an toàn làm chủ nha.”
“Cháu cảm ơn.”
Hàn Minh Thư lại cúi đầu nhìn điện thoại, Dạ Âu Thần không nhắn tin cho cô nữa.
Cũng không biết anh có còn chờ nữa không.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Hàn Minh Thư đã tới cửa bệnh viện, Hàn Minh Thư trả tiền xe rồi đẩy cửa ra xuống xe, cô chạy nhanh chạy vào, nhưng không thấy Dạ Âu Thần ở cửa bệnh viện.
Về rồi sao?
Hàn Minh Thư chạy quá nhanh nên đứng lại thở hổn hển.
Cô cầm điện thoại lên nhìn xem Dạ Âu Thần có gửi tin nhắn cho mình không, lúc này sau lưng cách đó không xa lại có tiếng động vang lên.
“Tôi còn tưởng rằng em không tới…”
Giọng nói quen đột nhiên chui vào lỗ tai Hàn Minh Thư, cô sững sờ một chút rồi xoay người lại, trông thấy dáng người thon dài như cành cây đại thụ của Dạ Âu Thần, hai tay của đút vào trong túi quần đồng phục bệnh nhân, hình dáng tuấn mỹ như ẩn như hiện trong màn đêm, lờ mờ có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt và khuôn mặt yếu ớt.
Giống như có một bàn tay to lớn nắm lấy trái tim Hàn Minh Thư, sau đó không chút kiêng kỵ giãy dụa, khuấy động.
Loại cảm giác này gần như khiến Hàn Minh Thư ngạt thở.
Cô nhắm lại mắt, sau đó hít một hơi thật sâu để cho tâm trạng ổn định lại.
Đợi đến khi tâm trạng mới ổn định lại một chút, Hàn Minh Thư mới bước từng bước chân nhỏ vụn về phía người ở dưới gốc cây.
Từng bước một, cô đang bước tới gần anh.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai bóng người chiếu xuống rất dài.
“Anh… Sao anh còn ở đây… A…” Hàn Minh Thư vừa đến gần nói, người tựa vào thân cây bất động nãy giờ đột nhiên giơ cánh tay dài ra giữ chặt cô, sau đó nắm lấy bờ vai cô đẩy vào thân cây.
Hàn Minh Thư kinh ngạc hô lên một tiếng, lúc cô cho rằng lưng mình sẽ bị đau thì lại có một cánh tay cứng rắn bảo vệ ngăn lại phía sau.
Hàn Minh Thư đẩy tay anh ra rồi lại dừng lại.
Dạ Âu Thần cũng mượn cơ hội tiến thêm một bước, chiếm lấy sự ngọt ngào và mùi thơm thuộc về cô.
Trên người cô còn mang theo sự ấm áp từ trong chăn ra, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của sương đêm trong mấy tiếng đứng đợi.
Mà đúng lúc anh cần sự ấm áp này.
Dạ Âu Thần tham lam chiếm lấy sự ngọt ngào của cô, Hàn Minh Thư giãy dụa không được, lúc mới bắt đầu còn chống cự sau đó chậm rãi thuận theo, rồi như có như không đáp lại.
Cuối cùng, hai người ôm nhau cùng một chỗ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, có lẽ do tiếng vang từ xe cộ ở ven đường phát ra, đã lôi kéo thần trí Hàn Minh Thư lại, thế là cô tranh thủ thời gian đẩy Dạ Âu Thần ra.
Dạ Âu Thần đã hôn đủ rồi, đành cam tâm tình nguyện rút lui.
Hô hấp của hai người đều trở nên gấp rút, bờ môi Hàn Minh Thư đã sưng đỏ, đôi mắt quyến rũ nhìn anh chằm chằm, thở phì phò nói: “Anh là đồ ngốc sao?”
Dạ Âu Thần biết vì sao cô mắng mình, đôi môi mỏng nhếch lên một được cong duyên dáng, anh thân mật nhích lại gần phía trước, nhẹ nhàng cọ lấy cái trán trắng nõn của Hàn Minh Thư, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Ừm là có ý gì, tôi đang hỏi có phải anh là đồ ngốc hay không đó, anh thừa nhận à?”
“Ừm.”
Dạ Âu Thần nhắm mắt lại, gật đầu ừ một tiếng.
Hàn Minh Thư bị thái độ này của anh chọc tức, lúc định mở miệng anh.
Thì Dạ Âu Thần lại đột nhiên duỗi hai tay ra dùng sức ôm lấy cô, sau đó chui vào ngực cô nói.
“Chỉ cần em nguyện ý đến đây, bảo tôi làm đồ ngốc tôi cũng vui vẻ.”
“…”
Hàn Minh Thư ngây ngẩn cả người.
Cô ngơ ngác nhận lấy cái ôm của người đàn ông, cằm đặt lên vai anh, không khí xung tràn đầy khí chất mạnh mẽ của người đàn ông.
Mặc dù anh đang bị thương, mặc dù anh đã đứng dưới sương đêm mấy tiếng đồng hồ.
Vậy mà… Nhìn anh yếu ớt không chịu nổi.